Chương 17

Lúc đầu mẹ Hà thấy con gái tìm nhà bên cạnh đòi tiền cũng muốn ngăn cản. Chủ yếu là bà sợ hàng xóm xung quanh cảm thấy con gái quá gay gắt, truyền ra lời ong tiếng ve gì. Nhưng khi bà nghe được câu nói này cuối cùng cũng thay đổi chủ ý.

“Chuyện này đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”

Hà Ngọc Yến cũng không nhượng bộ bọn họ, tiếp tục tăng thêm lực: “Có phải hiểu lầm hay không tôi không biết. Nhưng bác gái Cận làm người như vậy, truyền đến nhà họ Bao có lẽ người ta cũng cảm thấy…”

Lời còn chưa dứt lại khiến cho Lý Đại Tráng và bác gái Cận bị dọa sợ giật mình một cái.

Nhà họ Bao này là nhà ông ta đoạt được. Bên kia cũng không quá vừa lòng, ngay cả việc kết hôn cho dù nói miệng họ cũng chưa từng nói ra, nếu thật sự để đối phương lấy được lý do, nói đã biết nhân phẩm cha mẹ vợ có vấn đề như vậy, sợ rằng con gái Lệ Lệ của mình sẽ bị nhà họ Bao từ chối.

Nghĩ tới đây, hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau, đồng loạt nói với Hà Ngọc Yến: “Yến Tử, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Bọn bác cũng không có tâm tư gì xấu, chỉ là sợ cháu còn nhỏ không hiểu chuyện. Bây giờ bọn bác biết lỗi rồi, biết lỗi rồi.”

Vừa nói hai vợ chồng đồng loạt xoay người, đóng cửa lại. Nhìn dáng vẻ kia là chuẩn bị thu mình lại rồi.

——

Người vây xem xung quanh thấy chuyện diễn ra như vậy, ai nấy đều không nhịn được mà cười thành tiếng.

Chuyện đến nước này gần như đã được giải quyết nhưng mà bởi vì bác gái Cận làm loạn một hồi, còn chưa đến chạng vạng tối, toàn bộ người trong khu đều biết Hà Ngọc Yến tìm một đối tượng là quỷ nghèo, còn không cha không mẹ.

Sau khi những người khác của nhà họ Hà trở về từ bên ngoài nghe thấy mấy tin vịt này ai cũng giận đến tím người.

Trên bàn cơm, mẹ Hà trực tiếp hỏi: “Yến Tử, con nói vị đồng chí Cố kia thật sự có một công việc chính thức ư?”

Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy ạ, là người lái xe trong xưởng.”

Lúc này cha Hà lên tiếng: “Có một công việc đàng hoàng là được rồi. Còn cha mẹ…”

Nói đến đây, cha Hà quyết tâm nói: “Nếu như sau này Yến Tử thật sự sinh con, bận bịu không chăm được. Mẹ con cũng có thể giúp đỡ…”

“Nghĩ xa như vậy làm gì? Tôi còn chưa đồng ý đâu đấy.” Mẹ Hà nghe thấy cha Hà đã nghĩ đến chuyện con gái sinh con sau khi kết hôn, tức giận trợn mắt nhìn ông một cái.

“Yến Tử, ngày mai con đi gặp đối phương, nhớ phải hỏi rõ tình hình gia cảnh của cậu ta. Mẹ cũng sẽ nhờ người thăm dò. Nếu như cậu ta là người tốt thì được. Nếu không tốt, con cũng đừng trách mẹ ngăn cản.”

Hà Ngọc Yến không nghĩ đến một trận làm loạn của bác gái Cận còn có hiệu quả như vậy. Nhất thời cô cũng không phản bác lời nói của mẹ Hà. Dù sao chờ khi họ thăm dò xong sẽ biết Cố Lập Đông là người tốt.

Cũng không biết ngày mai gặp mặt Cố Lập Đông có thể thuận lợi hay không?

***

“Lập Đông, chuyện làm loạn hôm nay…”

Hơn bảy giờ tối, Cố Lập Đông trở lại từ bên ngoài. Vừa vào đại viện anh đã bị bác gái Phùng kéo lại nói chuyện hôm nay Đổng gia làm loạn đến tận cửa.

“Ai nha, cháu không biết đâu. Bà già Trịnh kia rất ngang ngược!”

Cố Lập Đông vừa nghe cũng biết được chuyện gì xảy ra, ánh mắt lạnh thấu xương. Sau đó anh lấy một ít dâu tây từ bên trong túi vải ra.

“Bác gái, cháu biết rồi. Làm phiền bác lo lắng rồi. Đây là cháu mang từ ngoại thành về, bác lấy một ít về nếm thử với ông Tào đi.”

Ông Tào là chồng bác Phùng, cũng là một bác quản lý đại viện, là một thờ rèn cấp tám hiếm có trong xưởng.

Bác gái Phùng nhìn quả dâu tây đỏ mọng trên tay Cố Lập Đông lập tức cười lên, nhưng miệng lại liên tục từ chối. Cuối cùng vẫn là Cố Lập Đông kiên quyết đưa cho bà ấy, lúc này bà mới yên tâm nhận lấy đi về nhà.

Trước khi đi bà còn thành thật nói với Cố Lập Đông: “Lập Đông, chuyện cô gái kia cháu nhớ phải cẩn thận. Bác chỉ lo lắng cháu bị lừa.”

Nhìn bóng lưng bác gái rời đi, Cố Lập Đông đóng cửa nhà lại, trong lòng lại nghĩ: Anh có chỗ nào đáng để người ta lừa chứ? Anh chỉ sợ ngày mai sau khi gặp mặt cô Hà mình sẽ bị cự tuyệt. Mặc dù anh đã quyết định từ chối đối phương, tránh liên lụy đến người ta nhưng trong người luôn mâu thuẫn. Ở sâu trong lòng, thật ra Cố Lập Đông vẫn khát vọng mình có được tình cảm chân thành.

Ngay cả túi dâu tây lớn này cũng là anh cố ý chạy đến ngoại thành mua. Vì cái này, ngay cả cơm trưa, cơm tối anh cũng không ăn, chỉ dựa vào hai cái bánh bao ăn qua loa.

Lúc này trong sân vang lên âm thanh của bác gái Trịnh. Sau đó Cố Lập Đông lại nghe được tiếng bước chân của Đổng Kiến Thiết.

Hiển nhiên Đổng Kiến Thiết cũng vừa mới vào cửa.

Nghĩ đến lời bác gái Phùng nói, Cố Lập Đông cũng biết hôm nay bác gái Trịnh làm loạn chắc chắn có Đổng Kiến Thiết đứng đằng sau. Người trong đại viện đều nói Đổng Kiến Thiết là người tốt, chẳng qua là đối phương bị mẹ ngăn cản. Nhưng Cố Lập Đông biết Đổng Kiến Thiết chính là kẻ ngụy quân tử.

Ngay cả khi hắn biết rõ hắn có người mình thích trong lòng nhưng vẫn còn chạy ra ngoài coi mắt. Cố Lập Đông có cả trăm ngàn lý do coi thường đối phương.

Nếu như đối phương còn dám làm chuyện gì, anh sẽ khiến cho Đổng Kiến Thiết biết mặt!