Chương 14: Khoe mẽ

Chờ khi thấy bánh ngọt trong hộp mất hơn phân nửa, bà trừng mắt chuẩn bị mắng chửi người.

Hà Ngọc Yến thấy vậy lập tức xuất hiện ở trước mặt đứa trẻ đầu tiên lấy bánh, vui tươi hớn hở mà nói: “Bác gái Cận, dì cũng thật hào phóng. Đại Bảo, cái bánh này ăn ngon không?”

Cái miệng của Đại Bảo còn đang chuyển động, cậu bé thấy cô út trở về mừng rỡ híp mắt lại gật đầu mạnh.

Mấy phụ huynh khác có con được chia ăn bánh cũng phản ứng lại. Từng người đi lên vây quanh bác gái Cận bắt đầu chúc mừng. Bộ dáng vui vẻ hớn hở nhưng trong lòng âm thầm vỗ tay cho con nhà mình. Bác gái Cận khoe khoang như vậy, ai có thể chịu nổi chứ. Đặc biệt là hai ngày này sau khi bọn họ nhìn ra được bản chất của bác gái Cận.

“Cô…… Cô……”

Bác gái Cận bị những hàng xóm lâu năm vây quanh, những lời nói mắng chửi người đó chỉ có thể nghẹn trong ngực không phun ra được. Cũng may, bác gái Cận cũng nhớ tới mục đích khoe khoang cuối cùng của bản thân. Bà nhịn không được cười ha ha: “Không phải chỉ là một chút bánh ngọt sao? Nhìn mấy đứa trẻ gấp gáp chưa kìa. Ngày thường mọi người cũng đừng keo kiệt quá, trẻ con phải cưng chiều bằng không đi ra ngoài thì sẽ bị người ta nói là kiến thức hạn hẹp.”

Nói tới đây, bác gái Cận phát hiện biểu cảm của mọi người xung quanh bắt đầu khó coi, lập tức dùng một hơi nói xong những lời mà mình muốn nói: “Trong nhà ngang này chỉ có tôi là yêu thương con gái nhất. Nhìn xem tôi tìm được đối tượng tốt cho con gái. Không cần xuống nông thôn không nói, con rể còn nói sau khi kết hôn sẽ tìm một công việc cho Lệ Lệ nhà tôi. Đến lúc đó gia đình vợ chồng công nhân viên, thật tốt!”

Lời này vừa nói ra khiến biểu cảm của những người xung quanh lập tức thay đổi.

Phải biết rằng gần đây tổ dân phố bắt đầu tuyên truyền khắp nơi chuyện tôn vinh việc xuống thôn. Trong nhà ngang này của bọn họ có mấy đứa trẻ phù hợp với yêu cầu xuống nông thôn. Gần đây mỗi người đều tìm cách để con cái ở lại trong thành phố.

Lúc này nhà của bác gái Cận vốn chẳng mấy tiếng tăm trong nhà máy vậy mà có thể tìm được con rể có năng lực như vậy à? Ngay lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía bác gái Cận trở nên khác đi.

Người vừa rồi còn muốn mắng bác gái Cận sôi nổi bắt đầu khen: “Ai da, mẹ của Lệ Lệ, chị đây là gặp được vận may gì thế? Người con rể này của chị làm ở đơn vị nào vậy? Có thể giới thiệu một người cho Phân Phương nhà tôi không?”

Người này nói xong, người kia lại nói con trai nhà mình.

Hà Ngọc Yến nhìn thấy bộ dáng thay đổi sắc mặt của hàng xóm cũng không cảm thấy bọn họ dối trá gì. Chủ yếu mọi người đều là công nhân bình thường, cũng chẳng có biện pháp khác. Người yêu thương con cái mình, vì con cái mà chịu bỏ đi tự tôn cũng là chuyện bình thường.

Bác gái Cận thấy mọi người cúi đầu như trong tưởng tượng của mình, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.

Hà Ngọc Yến đứng ở kia nhìn bộ dáng kia của đối phương, cô biết bà ta sắp không nhịn được nữa rồi.

Quả nhiên không quá vài phút, bác gái Cận chậm rãi nói ra: “Haizz, lại nói tiếp, mọi người chắc là cũng nghe nói đến người con rể này của tôi rồi.”

Nói tới đây, bác gái Cận cố ý dùng khóe mắt liếc Hà Ngọc Yến.

Hà Ngọc Yến thấy vậy thì trong lòng có suy đoán.

Mẹ Hà vẫn luôn đứng trước cửa nhà xem náo nhiệt sắc mặt dần trở nên khó coi.

Người xung quanh thông minh một chút cũng bắt được manh mối.

Giây tiếp theo bác gái Cận có bộ dáng tiểu nhân đắc chí, ngẩng đầu tuyên bố: “Chính là đồng chí Bao Lực đấy! Vị đồng chí này thật sự không tệ. Ba mẹ đều là vợ chồng công nhân viên không nói, căn nhà lại lớn. Còn có thể sắp xếp công việc cho Lệ Lệ nhà chúng tôi……”

Vừa nói ra cái tên Bao Lực thì xung quanh kinh ngạc hô lên một tiếng.

Rất nhiều người đều không tự giác liếc nhìn về phía Hà Ngọc Yến cùng với người nhà họ Hà hôm nay được nghỉ ở trong nhà.

Sắc mặt của mẹ Hà hoàn toàn đen lại. Nhà bọn họ chướng mắt Bao Lực, càng sẽ không vì con gái xem mắt một lần với Bao Lực thì không cho phép sau này đối phương tìm đối tượng. Nhưng bác gái Cận trực tiếp ở trước cửa nhà bọn họ cố ý phô trương mà tuyên ba chuyện này chính là muốn dẫm lên mặt của nhà bà.

“Tôi biết lúc trước Bao Lực đã từng xem mắt với Yến Tử nhưng chuyện này không phải không thành công sao? Mẹ của Yến Tử, con người của chị tốt như vậy nên sẽ không để ý đúng không? Chỉ là đáng thương cho Yến Tử, nếu còn không thấy đối tượng thì sẽ phải……”

Câu nói tràn đầy ác ý cuối cùng còn chưa nói xong nhưng mọi người đều biết ý của bà ta.

Ngay lập tức mẹ Hà đã cầm cái chổi đặt ngay cửa lên, xem dáng vẻ kia là chuẩn bị đi đánh lộn.

“Mẹ, Lệ Lệ tìm được đối tượng đó là chuyện tốt. Cái loại người lùn, trên mặt lại đầy mụn như Bao Lực rất xứng đôi với Lệ Lệ.”

Mẹ Hà tràn ngập lửa giận nghe thấy những lời này của con gái thì dập tắt trong nháy mắt.

Bởi vì Lý Lệ Lệ chỉ cao có 1m50, trên mặt không có mụn nhưng lại có không ít tàn nhang. Về ngoại hình thì hai người này thật sự rất xứng đôi.

Có người không thích cái thái độ này của bác gái Cận, sau khi nghe thấy lời nói của Hà Ngọc Yến thì phụt cười thành tiếng.

Hà Ngọc Yến cũng mặc kệ chuyện khác, cô muốn nhanh chóng đánh trả bác gái Cận. Vì vậy cô tiếp tục nói: “Bác gái Cận vui vẻ như vậy chắc là nhà họ Bao không chỉ tìm công việc cho Lệ Lệ, chắc chắn còn cho rất nhiều lễ hỏi. Bác gái Cận thương Lệ Lệ như vậy, đến lúc đó của hồi môn không thể thiếu đâu……”

Nói tới đây, Hà Ngọc Yến cố ý ngước cằm lên nói với Lý Lệ Lệ không biết đã đi ra khỏi nhà họ Lý từ khi nào: “Đúng không, Lệ Lệ? Bao Lực là đối tượng tốt như vậy, cậu nhớ phải mang nhiều của hồi môn qua bằng không sẽ bị người khác khinh thường đấy.”

Lúc nãy sau khi bác gái Cận nghe thấy lời nói của Hà Ngọc Yến thì đã cảm thấy rất tức giận. Bây giờ lại nghe cô ấy khuyến khích con gái mình thì tức giận muốn mắng người, nhưng Lý Lệ Lệ cũng mặc kệ chuyện khác, chỉ lôi kéo bác gái Cận bắt đầu trở nên ồn ào nhốn nháo lại.

Hà Ngọc Yến nhân cơ hội lôi kéo Đại Bảo trực tiếp đi vào nhà.

Cửa lớn đóng lại, sau khi ngăn cách tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, mẹ Hà nhịn không được phàn nàn: “Chỉ với nhân phẩm của tên Bao Lực kia thì không phải là người tốt. Bây giờ khoe khoang cái gì chứ?”

“Mẹ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ cảm thấy hối hận.” Hà Ngọc Yến đi rót ly nước, cô nghe thấy lời mẹ Hà, cười an ủi nói.

Cô không hề xem trọng loại người Bao Lực này.