Chương 13: Huênh hoang

Buổi sáng hôm nay sau khi nhóm của Đổng Kiến Thiết rời đi thì Cố Lập Đông trực tiếp nói tình huống của nhà mình với đồng chí nữ Hà Ngọc Yến. Anh cảm ơn đối phương đã để mắt đến bản thân nhưng điều kiện của nhà mình thật sự không tốt, anh khuyên vị đồng chí nữ kia nên tìm một gia đình khác tốt hơn.

Không ngờ đối phương lại trực tiếp từ chối, cũng tỏ vẻ có chuyện gì ngày mai gặp mặt tiếp tục nói. Tiếp theo đối phương lôi kéo một bác gái đi trước.

Thật ra nhìn thấy đối phương vậy mà còn muốn tiếp tục với bản thân. Trong lòng Cố Lập Đông lại nổi lên cảm xúc mừng thầm đáng xấu hổ.

Nghĩ đến đây Cố Lập Đông cho bản thân một cái tát. Trong lòng anh âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với đồng chí nữ người ta, miễn làm chậm trễ người ta.

Một vai chính khác của sự kiện là đồng chí Đổng Kiến Thiết, sau khi hắn rời khỏi tiệm cơm quốc doanh thì trực tiếp chạy về nhà chị gái.

Hôm nay là cuối tuần, hắn được nghỉ, chị gái cũng nghỉ. Vì vậy bác gái Trịnh dựa theo thói quen bình thường dìu già dắt trẻ chạy đến nhà của con gái. Đương nhiên chuyện xem mắt gặp phải tình huống bất ngờ thất bại nên Đổng Kiến Thiết trực tiếp đi đến nhà chị gái. Hắn không ngồi xuống ghế mà trực tiếp đứng ở đó kể rõ ràng quá trình xem mắt cho mẹ nghe.

“Bà mối quá tức giận nên trực tiếp đi về trước. Mẹ, cái này mẹ đã biết rồi đúng không? Không phải con trai của mẹ không thích tìm vợ.”

Từ sau khi chồng chết bác gái Trịnh dựa vào công lao chồng hy sinh nên hoành hành nhiều năm không có đối thủ ở nhà máy máy móc. Chỉ có người khác bất lợi chứ không có chuyện bà ta chịu thiệt thòi.

Chỉ cần nhìn mỗi cuối tuần bà ta đều dìu già dắt trẻ chạy đến nhà con gái ăn cơm ké là biết người này không phải là một người tốt.

Bây giờ nghe con trai nói, bà ta rất tức giận, vỗ cái bàn một cái: “Tên Cố Lập Đông này được lắm, vậy mà dám cạy góc tường con trai mẹ. Quả nhiên là con hoang có mẹ sinh nhưng không có ba mẹ nuôi dưỡng.”

Đổng Hồng Mai bận việc ở trong phòng bếp cửa dựng nghe thấy tiếng mẹ ruột gầm lên, sau khi cô ta đi vào hỏi rõ tình huống thì cũng tức giận đến dậm chân.

Hai mẹ con sôi nổi quyết định chờ một lúc nữa sau khi ăn cơm trưa xong thì quay về đại tạp viện tìm Cố Lập Đông tính sổ.

Ngay cả em trai tám tuổi của Đổng Kiến Thiết là Đổng Kiến Dân cũng nhảy nhót lung tung tỏ vẻ phải báo thù cho anh ba.

Đổng Kiến Thiết nhìn người nhà quan tâm bản thân như vậy, cuối cùng cũng nuốt xuống cảm giác nghẹn khuất kia. Nhưng hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng vị đồng chí nữ kia đưa lưng về phía bản thân và đi về phía Cố Lập Đông trong buổi sáng xem mắt. Hắn luôn có loại cảm giác nghẹn khuất thắng lợi đã nắm chắc cuối cùng biến thành thất bại.

***

Một đầu khác, Hà Ngọc Yến ra khỏi tiệm cơm quốc doanh đã bị thím Ngũ lôi kéo bắt đầu lải nhải.

“Yến Tử à! Con làm như vậy thì thím làm sao nói rõ với mẹ của con đây! Người đồng chí nam họ Cố kia có vết sẹo rất đáng sợ! Con còn không biết địa vị của người ta đã bước lên nói muốn hẹn hò với người ta. Con……”

Nói tới đây, thím Ngũ vỗ đùi: “Đều do thím mà…… Sớm biết vậy thím không nên dẫn con đi……”

“Thím, thím……”

Hà Ngọc Yến kiên nhẫn để thím Ngũ phát tiết cảm xúc xong, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Cái này thím không cần lo lắng. Vị đồng chí Cố kia là người tốt. Con sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ của con.”

Người ta có lòng tốt giới thiệu đối tượng với cô, Hà Ngọc Yến đương nhiên không phải là người không biết tốt xấu.

Thím Ngũ vừa nghe thì ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hà Ngọc Yến, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Haizz, thím không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi các con. Nếu con muốn hẹn hò với vị đồng chí kia thì con phải nói rõ ràng với mẹ của con trước.”

“Vâng ạ……”

Hai người cứ im lặng như vậy mà đi về, mới vừa đi đến nhà ngang thì nghe thấy giọng nói ồn ào nhốn nháo.

“Ai da, thím Ngũ. Hai người đi xem mắt về rồi sao?”

Một người sống ở dưới lầu giữ chặt thím Ngũ. Thím Ngũ vừa nghe người ta hỏi như vậy theo bản năng biết không thể nói rõ được vì vậy bà trực tiếp hỏi lại: “Đừng nói cái này nữa. Tại sao trong tòa nhà náo nhiệt như vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người nọ vừa nghe thím Ngũ nói thì lập tức vứt câu hỏi vừa rồi của bản thân ra sau đầu, ngược lại lớn tiếng mà nói: “Chị không biết à! Mới vừa rồi bác gái Cận ở lầu ba và con gái Lệ Lệ của bà ta xách bao lớn bao nhỏ trở về. Bà ta thét to ở cổng lớn nói con gái của bà ta đi xem mắt đấy.”

Nghĩ đến bộ dáng khoe khoang vừa rồi của bác gái Cận, người thím nói chuyện bĩu môi.

Người ở trong mấy tòa nhà ngang này đều là công nhân viên chức của nhà máy thực phẩm. Nhà ai mà không biết chút tính kế kia của bác gái Cận và con dâu cả nhà họ Hà. Hôm nay nhìn bộ dáng kiếm lời quá mức kia của bác gái Cận, ai nhìn mà không cảm thấy chói mắt chứ.

Hà Ngọc Yến đứng ở bên cạnh nghe thấy mấy cái này, cô nhịn không được bắt đầu tò mò: Chỉ mới qua một ngày mà bác gái Cận đã tìm được đối tượng cho Lý Lệ Lệ rồi à?

Cô cẩn thận tránh nhóm người tốp năm tốp ba thảo luận trên mảnh đất trống dưới lầu rồi bay thẳng lên trên lầu. Chưa tới lầu hai thì cô đã nghe thấy bác gái Cận lớn giọng giữa cầu thang: “Ai da, mọi người không biết à! Lần này Lệ Lệ nhà tôi có vận may lớn. Chị nhìn xem, chị nhìn xem……”

Hà Ngọc Yến nhìn qua vừa vặn thấy bác gái Cận đang cầm hộp bánh Kinh Bát Kiện* khoe ra: “Đây chính là Kinh Bát Kiện đắt nhất của Quế Anh Trai. Nhìn bánh ngàn lớp này, nhìn xem bánh hoa táo tàu này…… chậc chậc! Thật sự làm người khác nhìn là muốn ăn……”

(*Kinh Bát Kiện: là một loạt tám món tráng miệng Trung Quốc được tạo ra bởi nhà bếp Hoàng gia nhà Thanh. Đó là một sự cải tiến trên loại bánh ngọt truyền thống của hoàng gia được gọi là "bánh ngọt lớn".)

“Bác gái Cận, bác lấy cái này ra là định chia cho tụi con ăn sao? Cảm ơn nha!”

Một bóng dáng nhỏ gầy chạy ra như tia chớp, lấy ra mấy cái bánh trong hộp điểm tâm kia của bác gái Cận. Sau đó chia cho mấy đứa trẻ đang xem náo nhiệt ở xung quanh.

Mấy đứa nhỏ ở xưởng thực phẩm ăn vặt tương đối nhiều. Nhưng bình thường chúng đều ăn vật liệu thừa của nhà máy sản xuất dư lại. Có ai đã ăn cái bánh đắt như vậy đâu nên chúng lập tức cầm lấy bánh nhét cả cái bánh vào trong miệng.

Từ lấy bánh đến nhét vào trong miệng, toàn bộ quá trình không vượt qua một phút. Bác gái Cận còn đắm chìm trong việc tìm được con rể giàu có nên không kịp phản ứng lại.

===

Editor: kể từ chương này mình sẽ eidt tiếp nhé!!