Buổi sáng cuối tuần trong tiệm cơm quốc doanh không có quá nhiều người.
Sáng sớm tháng 5 sáng ngời khiến Hà Ngọc Yến liếc mắt một cái đã thấy một người đàn ông.
Vì vậy cô đẩy cái tay đang nắm lấy cánh tay mình của bà mối ra, lập tức đi về phía người đàn ông kia.
Nói ra một câu lớn gan nhất trong hai đời của cô: “Chúng ta tìm hiểu nhau có được không?”
Lời này vừa nói ra đã khiến người đàn ông đang ăn mì sợi trước mắt có vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Bà mối của nhà trai và thím Ngũ đang trợn mắt há hốc mồm.
Đến nỗi mặt Đổng Kiến Thiết từ vẻ mặt u buồn khi mới gặp cũng thay đổi biểu cảm trong nháy mắt.
Hà Ngọc Yến không có tâm trạng suy xét phản ứng của những người này. Cô nhìn thẳng về phía người đàn ông trước mắt này.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo, nó kéo dài từ khóe mắt mắt phải đến trên trán. Vết sẹo mang theo một chút thô ráp, dưới ánh mặt trời có vẻ rõ ràng. Nhưng cái này cũng mang đến một con đường khác cho Hà Ngọc Yến.
Người đàn ông này từng xuất hiện vài lần bên trong phần giới thiệu cốt truyện, anh tên là Cố Lập Đông. Anh ở cùng một khu nhà chung với nam chính, làm việc trong cùng một nhà máy, chức vị là tài xế phụ trách vận chuyển.
Đương nhiên anh có thể xuất hiện trong phần giới thiệu cốt truyện nguyên nhân quan trọng nhất là người này cũng giống như nguyên thân, là một cục đá kê chân chống đỡ cuộc đời lên xuống phập phồng của nam chính. Là người hàng xóm công cụ góp một viên gạch cho sự nghiệp của nam chính.
Nhưng một người như vậy bề ngoài trông mang theo hơi thở hung dữ, bên trong lại là một người rất tình cảm, cũng rất có trách nhiệm.
Trong truyện cả đời anh không kết hôn, cố gắng làm việc sau đó phát triển sự nghiệp. Nhìn thấy sự nghiệp phát triển sắp có kết quả lại bởi vì nam chính mưu tính mà cuối cùng chết đi. Sau khi anh chết để lại sự nghiệp bị nam chính tiếp nhận, trở thành căn cơ làm giàu của nam chính.
Người này giống như cô, đều là đá kê chân, công cụ người. Nhưng người đàn ông như vậy tốt hơn gấp hơn trăm lần so với nam chính có gương mặt đầy vẻ u buồn, lòng mang ánh trăng sáng!
“Cái này…… Cái này……”
Cố Lập Đông trở về từ nơi khác vào lúc sáng sớm, anh chạy một chuyến xe đường dài nên cả người rất mệt mỏi. Vì vậy anh đi đến tiệm cơm quốc doanh gần đó chuẩn bị ăn tô mì sợi rồi về nhà nghỉ ngơi. Anh làm sao biết được mì sợi mới vừa nuốt xuống bụng đã có một đồng chí nữ đột nhiên đứng trước mặt anh nói muốn hẹn hò với anh!
Ngay lập tức Cố Lập Đông bị hoảng sợ. Tiếp theo anh ngẩng đầu nhìn về phía đồng chí nữ nói chuyện. Giây phút kia Cố Lập Đông cảm thấy trái tim của mình đập chậm nửa nhịp.
Đồng chí nữ này có vẻ ngoài thật là đẹp mắt, đặc biệt là đôi mắt to đen lúng liếng kia có loại tình cảm đặc biệt chân thành bên trong. Cố Lập Đông không đọc quá nhiều sách nhưng lại có thể cảm giác được ý tốt của đối phương.
Chỉ là anh biết chuyện của bản thân, điều kiện của anh không cha không mẹ, không có người nhà giúp đỡ, mặt lại bị phá tướng. Đồng chí nữ người ta có thể coi trọng anh mới là lạ.
Anh nhìn qua phía bên kia, liếc mắt một cái đã thấy tên nhóc Đổng Kiến Thiết. Mấy ngày hôm trước trước khi anh đi lái xe thì anh nghe bác gái ở khu nhà nói gần đây Đổng Kiến Thiết đang xem mắt. Có lẽ đồng chí nữ trước mắt này không thích xem mắt với hắn ta nên mới có thể trong lúc sốt ruột mà tìm bản thân để giả bộ.
Lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn Cố Lập Đông không biết phải xử lý thế nào mới tốt.
Hà Ngọc Yến nhìn biểu cảm rối rắm kia của đối phương, cô có thể đoán ra suy nghĩ của anh. Cô nhịn không được cười khẽ thành tiếng, bên tai quanh quẩn giọng nói từ tính dễ nghe khi đối phương nói chuyện. Cô nhịn không được ghi lại thêm một ưu điểm trên cuốn sổ nhỏ trong lòng.
Tiếng cười cũng làm mấy người phản ứng lại đây.
Ngay lập tức thím Ngũ đi lên giữ chặt Hà Ngọc Yến: “Yến Tử, con đang làm cái gì vậy?” Khi nói chuyện, vẻ không thể tin được trong giọng nói vẫn chưa tiêu tan.
Cùng lúc đó, bà mối của nhà trai cũng không có tính tình tốt. Bà ta chất vấn với sắc mặt khó coi: “Em gái Ngũ, hai người có ý gì vậy? Không phải là tới xem mắt với Kiến Thiết của chúng tôi sao? Còn có đồng chí nữ này nữa, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Tùy tiện lôi kéo đồng chí nam kêu tìm hiểu với mình?”
Hà Ngọc Yến vừa nghe lời này thì cười lạnh: “Tôi không biết xấu hổ à? Tại sao tôi không biết xấu hổ chứ? Không phải tôi đang hỏi sao? Sao hả? Bây giờ không thịnh hành cách xử lý phong kiến nữa rồi. Còn không cho phép người ta chọn đối tượng xem mắt à!”
Vừa nói ra bốn chữ xử lý phong kiến thì Đổng Kiến Thiết ngồi trong góc rốt cuộc đứng lên. Sắc mặt của hắn khó coi mà nói với Cố Lập Đông: “Lập Đông, đây là cậu giở trò quỷ đúng không?”
Hà Ngọc Yến ở bên cạnh nghe thấy lời này, cô cạn lời nhìn trời: Tên nam chính này đang hỏi cái gì vậy?