Chương 41: Em không ngốc

Cuối cùng Bách Nguyệt càng nghĩ càng oan ức, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống đất.

Ở dưới ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống, từng giọt nước mắt giống như vàng bắn tung toé ra.

Hạ Nghị thấy dáng vẻ cô ngốc luôn cười vui vẻ, bây giờ đột nhiên thấy cô oan ức rơi nước mắt, một kẻ luôn cẩu thả như anh lần đầu tiên không biết nên làm thế nào cho phải.

Anh biết cách ở chung giữa đàn ông với nhau.

Đều là anh em, không phục thì đánh.

Thế nhưng con gái nên dỗ thế nào.

Anh không có em trai em gái gì, không biết nên dỗ người thế nào.

“Cô khóc cái gì?”

Bách Nguyệt nói thật: “Anh gạt em.”

Hạ Nghị nhìn quần áo trên tay mình, thầm nghĩ mình không cho cô giặt quần áo chính là lừa dối cô?

Mình đâu có hứa hẹn sau này quần áo của mình đều do Bách Nguyệt giặt?

Bách Nguyệt hít mũi : “Chính anh nói mình là một người đàng hoàng, không thô tục.”

Hạ Nghị thầm nghĩ mình từng nói lời này lúc này?

Con mẹ nó anh không có bất kỳ ấn tượng nào.

Mình đâu giống cha thích uống rượu đến nỗi không tìm ra hướng bắc.

Đầu óc anh rất tỉnh táo.

Thế nhưng Bách Nguyệt quá mức đương nhiên, thật giống như chuyện này thực sự là lỗi của anh.

“Cô ngốc, cô…”

Trước đó Bách Nguyệt vốn còn không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ vừa nghe anh còn gọi mình là cô ngốc, trong lòng càng thêm oan ức.

Vẫn phải tức giận.

Cô không biết nên miêu tả loại tâm trạng này thế nào, con mắt chua xót, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho cô không thở nổi.

Đối với điều này, Bách Nguyệt còn có lời muốn nói.

“Sao anh có thể gọi em là đồ ngốc, em không ngốc.”

Bách Nguyệt có chút tức giận mở miệng, thế nhưng Hạ Nghị nghe thấy tiếng cô bỗng nhiên bật cười.

Ở trong thôn từng gặp không ít cô gái, nhưng con gái xung quanh đây tính cách đều tương đối thẳng thắn, có gì nói nấy.

Lần đầu tiên anh thấy âm thanh tức giận trái lại như đang làm nũng.

Âm thanh mềm mại, mang theo một chút giọng mũi, giống bị cảm.

Âm cuối còn kéo dài ra.

Anh không cười còn đỡ, vừa cười lên cơn tức trong lòng Bách Nguyệt càng lớn.

“Anh cười em.”

Cô khóc lên chỉ yên lặng rơi nước mắt, sẽ không xảy ra hình ảnh biểu cảm mất khống chế, rất có dáng vẻ tôi thấy mà yêu.

Hạ Nghị nhìn dáng vẻ cô như thế, không nhịn được an ủi: “Không phải cười cô, cô muốn như thế nào? Đừng khóc.”

Bách Nguyệt đứng lên, có chút kiêu ngạo ưỡn ngực mình, tay cô nhẹ nhàng vỗ lên ngực, nói: “Vậy anh không thể gọi em là cô ngốc.”

Kiếp trước tất cả mọi người đều nói cha mẹ ngốc, con cái sẽ ngốc.

Bình thường Bách Nguyệt không tức giận, là bởi vì đại não cô vẫn chưa chuyển thông tin qua.

Nửa sau này ở kiếp trước, Hạ Nghị phát đạt, đám người kia không nói mình ngốc nữa.

Bây giờ trở lại trước đây, Bách Nguyệt không muốn người ta gọi mình là đồ ngốc, nhất là Hạ Nghị.

“Trước đây anh đều gọi em là Nguyệt Nguyệt.”

Hạ Nghị nhìn dáng vẻ đương nhiên của cô, không mở miệng, thế nhưng một giây sau anh nhìn thấy Bách Nguyệt lại muốn khóc.

“Được, sau này ông đây không gọi cô là cô ngốc nữa được chưa? Cô khóc ở chỗ tôi, nếu như bị người khác thấy, còn tưởng rằng tôi làm gì cô.”

Bách Nguyệt lại ngồi chồm hỗm xuống, mắt sáng như đuốc nhìn anh: “Vậy anh gọi em một tiếng Nguyệt Nguyệt đi.”

Hạ Nghị nở nụ cười.

Cô nghiêm túc hả?

Tuy rằng Hạ Nghị còn đang cười, thế nhưng Bách Nguyệt không tức giận nữa.

“Anh, gọi đi gọi đi.”

Khi Bách Nguyệt làm nũng còn không quên mục đích lần này mình tới.

Cô nói: “Anh cùng đi vườn rau với em một chuyến đi.”

Hạ Nghị đồng ý.

Anh cũng muốn xem đôi cha mẹ này của Bách Nguyệt còn có thể gây ra chuyện gì.

Hai người đến vườn rau phát hiện cha mẹ nuôi không phá hoại mầm rau.

Con chó kia nằm trên mặt đất ngủ, thấy là Bách Nguyệt lại đây, cho nên nó không ồn ào.

Bách Nguyệt vui vẻ đi tới lui một vòng trong vườn rau, cô nói: “May mắn bọn họ không đến.”

Một tay Hạ Nghị bỏ vào túi quần, nhấc chân chỉ dấu chân ở nơi xa : “Rất rõ ràng dấu chân này là của cha mẹ nuôi cô, rất loạn, có lẽ sau khi nhìn thấy chó thì sợ hãi.”

Bách Nguyệt à một tiếng.