Chương 18: Bất Bình

Nếu chính mình cũng có tiền giống như kiếp trước, vậy thì có có thể trợ giúp cho chồng mình rồi, ví dụ như để anh chú tâm vào học tập.

Đến lúc đó đi thi đại học, anh sẽ trở thành một nhà khoa học.

Đây chính là tâm nguyện đời trước của Hạ Nghị, nghe nói lúc ấy thành tích thì của anh vô cùng tốt, làng trên xóm dưới đều nói anh là tú tài.

Nếu không phải vận mệnh trêu ngươi thì Hạ Nghị đã sớm tiến vào trường đại học mà anh hằng mơ ước.

Bách Nguyệt nghĩ đến đây lập tức cảm thấy chua xót trong lòng.

Không nói cái khác, lúc này đây cô nhất định sẽ để cho chồng yên tâm đi học.

Cha mẹ nuôi nhìn thấy cô lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, lập tức phát cáu mà chỉ vào mặt cô.

“Nó lại không để ý tới người khác nói!”

“Nó cũng không bị ngã hỏng đầu óc, tại sao lại trở thành như vậy chứ?

“Tôi thấy nó chính là thiếu ăn đòn mà!”

Lão Bách ngó ngoài cửa, nói: “Người tôi làm mai cho nó đang đào đập chứa nước, đến lúc đó chỉ cần đợi đến giờ tan làm thì sẽ đến đây.”

Thật ra ông ta chỉ cùng cha mẹ đối phương nhắc đến chuyện này.

Còn việc bản thân đằng trai có đồng ý hay không, không hề quan trọng, cha mẹ anh ta đã lên tiếng rồi thì anh ta có cái gì mà không đồng ý.



Hơn nữa đối tượng mai mối mà lão Bách giới thiệu cũng vô cùng kém.

Giờ phút này một đám người đang đào đất ở đập chứa, trong đó một tên lùn mập mạp đang vuốt bụng khoác lác.

Mọi người đều đang chê cười anh ta.

“Viên Bàng, nhà anh đã tìm đối tượng kết hôn cho anh chưa, có xứng với người ta không?

Người bị kêu là Viên Bàng lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta sắp đến ba mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn, trong nhà vừa nghèo vừa khổ nhưng lại tỏ ra tâm cao khí ngạo.

Muốn kết hôn với người nhà nghèo, nếu là anh ta dễ nhìn một chút, nói không chừng cũng có cô gái coi trọng anh ta.

Dù sao thì ai chẳng thích đối tượng của mình có vẻ ngoài sáng sủa một tí.

Nhưng mà Viên Bàng giống y như cha của anh ta, mắt nhỏ ti hí, gương mặt nhỏ hẹp mà hơi hô, giống như là bị người túm một phen, tất cả đều dồn vào một chỗ.

Lúc này anh ta cố mở hai con mắt nhỏ bé của mình đảo một vòng xung quanh, nhưng ở đây chẳng có ai là sợ anh ta.

Viên Bàng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp, không nhịn được mà mở miệng nói: “Tôi có chỗ nào không tốt, nói không chừng tôi còn chướng mắt cô ta!”

Mọi người truy hỏi đối tượng của anh ta là ai

Viên Bàng mới ấp úng mà mở miệng nói ra.



“Tôi không rõ lắm, hôm nay là lần đầu tiên tới đây làm việc, các người có ai biết cô gái nào gọi là Bách Nguyệt không?”

Mọi người sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cười phá lên.

Miệng bắt đầu không buông tha người, tận tình mà chế nhạo Viên Bàng và Bách Nguyệt.

Mọi người lập tức kể hết cho anh ta về sự tích của Bách Nguyệt, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, giống như bọn họ thật sự nhìn thấy Bách Nguyệt qua lại với người đàn ông khác.

Lúc này, sắc mặt của Viên Bàng thực sự không còn cái gì nữa.

Cái gì, đối tượng xem mắt của mình lại dan díu với người đàn ông khác, anh ta hùng hổ kêu ầm lên: “Các anh thật sự cho rằng là tôi nhìn trúng sao, là cô ta không xứng với tôi, hôm nay tôi đến nhà cô ta, tuyệt đối không cho nhà họ sắc mặt tốt!”

Hạ Nghị đứng cách xa nơi đó đang vác đá cùng bạn.

Nghe thấy vậy, hai chân mày Hạ Nghị nhíu chặt, tại sao lại có nhiều người đều khăng khăng cho rằng Bách Nguyệt dan díu với đàn ông, quan trọng nhất là bọn họ không hề kiêng kị mà truyền khắp nơi như thế.

Nếu là trước kia, Hạ Nghị tuyệt đối sẽ không quản chuyện này.

Nhưng Bách Nguyệt cho anh ăn hai ngày thịt gà, hơn nữa đối phương đúng là không giống người bình thường.

Cho dù thật sự bị lừa, Hạ Nghị cảm thấy cũng không thể trách cô được.

Hạ Nghị dò hỏi bạn mình.

Bằng anh nhìn lướt qua đám người đang trêu chọc nhau đằng kia, khinh thường nói: “Chà, việc này vẫn là do đám con gái nhà họ Bách truyền ra, chỉ mới ngày hôm qua thôi mà các cô ấy đã tam sao thất bản, biến tấu câu chuyện vô cùng sống động.”