Đặc biệt là thích ve vãn những cô gái xinh đẹp, lần này lại nhắm vào Tô Niệm.
Tô Minh Đức tự cảm thấy có lỗi với vợ con, cả nhà bị đưa đi đã đành, bây giờ con gái còn phải chịu sự tính kế này, siết chặt nắm tay: "Niệm Niệm, con yên tâm, dù ba có hy sinh mạng sống này cũng không để con gả cho cái thằng vô công rồi nghề đó."
Tô Niệm an ủi ba mẹ: "Ba, mẹ, chúng ta cứ chờ thôi, chờ bác Triệu giúp ba khôi phục chức vụ, đến lúc đó chúng ta có thể trở về thành phố, tất nhiên những chuyện này sẽ không còn là vấn đề nữa."
Hác Tú Hồng nén cơn tức, gật đầu: "Ừ, chờ khôi phục chức vụ, khôi phục chức vụ rồi chúng ta sẽ về thành phố!"
"Đừng nói đến những chuyện bực bội này nữa, ba, mẹ, hai người xem, con đổi trứng gà về này." Tô Niệm lấy bốn quả trứng gà từ trong túi áo bông đã vá rất nhiều miếng vá ra: "Con sẽ xào món trứng gà hành lá."
Năm tháng không được ăn một miếng thịt nào, lúc Tô Niệm bưng đĩa trứng gà hành lá lên, ba người trong nhà đều nuốt nước miếng.
Hành lá là do nhà họ Tô để dành từ trước để ăn trong mùa đông, lúc này được cắt thành khúc, điểm xuyết giữa những quả trứng vàng ươm, mùi thơm tươi mát của hành hòa quyện với mùi thơm nồng nàn của trứng gà, lan tỏa khắp căn phòng.
Tô Minh Đức gắp một miếng trứng cho vợ và con gái, còn bản thân thì gắp hành lá.
Tô Niệm thấy vậy liền gắp hai đũa to cho vào bát của ba mẹ, nói: "Ba, mẹ, con xào hai quả trứng gà đấy, đủ cho mỗi người ăn mấy miếng, không được chỉ ăn hành lá."
Tô Minh Đức và Hác Tú Hồng không còn cách nào khác, đành run rẩy gắp trứng, nếm lại hương vị trứng gà đã lâu không được ăn.
..
Ban đêm, mang theo giấc mơ khôi phục chức vụ trở về thành phố, nhà họ Tô hiếm khi ngủ ngon.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc, ánh nắng vàng rực rỡ rọi xuống mặt đất phủ đầy tuyết, tô điểm cho khung cảnh trắng xóa một màu vàng rực.
Nhà họ Tô dậy sớm bận rộn, mỗi ngày Tô Minh Đức đều có nhiệm vụ nặng nhọc ở chuồng bò, buổi trưa và buổi tối còn phải viết hai bài báo cáo tư tưởng, Hác Tú Hồng phải ra đồng làm việc, kiếm công điểm cho gia đình, nhưng lượng công điểm này bị giảm đi một nửa so với xã viên bình thường, cùng một công việc, người khác có thể được tám công điểm, thì Hác Tú Hồng chỉ được ghi hai công điểm, Tô Niệm tiếp tục mặc chiếc áo bông vá đen hôm qua, đội chiếc mũ nỉ cũ kỹ, đội gió tuyết đến văn phòng nông trường làm việc.
Diện tích nông trường Thắng Lợi rất lớn, trước đây đều mang họ Tạ, đất đai nhà cửa đều là của địa chủ họ Tạ, mãi đến năm 1952 cải cách ruộng đất, địa chủ bị đánh đổ, vùng đất này mới được cải tạo thành nông trường.
Trên trăm mẫu ruộng tốt vào mùa xuân lúa mì đu đưa theo gió, bò ngựa ở trang trại từng đàn, lợn béo trong trại chăn nuôi là thứ mà xã viên thèm thuồng nhất vào cuối năm.
Còn người quản lý toàn bộ xã viên, đồng thời cũng là người giải quyết công việc cho toàn bộ nông trường Thắng Lợi chính là văn phòng nông trường. Tô Niệm đang làm cán bộ ở văn phòng nông trường.
Cán bộ tất nhiên là ngày nào cũng phải làm việc.