Lời nói ấy có ý định riêng.
Chu Kiến Quân nghe thấy vậy càng thêm cười nhạo: "Nhất là tình hình của những gia đình đối tượng cải tạo quan trọng, tuyệt đối không được cẩu thả."
Tô Niệm liếc nhìn hai người, đưa trang giấy kiểm tra cho chủ nhiệm La, nói: "Chủ nhiệm La, không kiểm tra được tình hình nhà Tạ Huy, Tạ Huy anh ta... luôn không có nhà, tôi không vào được."
Chu Kiến Quân nghe thấy vậy cười lớn, hai tay khoanh ngực khẳng định: "Tô Niệm, Tạ Huy không có nhà hay là cô không dám đi? Chẳng lẽ em không đi sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhiệm vụ mà chủ nhiệm giao không làm cho tốt, chắc chắn là lười biếng, hoàn toàn không đến nhà Tạ Huy, chủ nhiệm, ông hãy xem này..."
Chủ nhiệm La nghe thấy hai người dưới trướng của mình nói với nhau như vậy, nhíu mày: "Được rồi, sáng sớm đã nói nhảm nhí rồi, nói cái gì vậy chứ!"
Chủ nhiệm La năm nay ba mươi lăm tuổi, tóc ngắn gọn gàng là phong cách của cô ấy, cô ấy mở miệng, Diêu Phượng Hà và Chu Kiến Quân cùng im lặng.
Thu lại ánh mắt, chủ nhiệm La nhìn Tô Niệm, nhận lấy trang giấy kiểm tra mà cô đưa, nhanh chóng lật, chỉ thấy chữ viết thanh tú đẹp mắt, thật sự là con gái của giáo sư đại học, nhưng những lời này không thể nói ra.
Lại nhìn vào cột nhà họ Tạ trống không, cô ấy biết: "Tình hình nhà Tạ Huy đặc biệt, các người không cần quan tâm nữa. Tô Niệm, cô đến văn phòng tôi một chút."
"Ừ." Diêu Phượng Hà thấy chủ nhiệm La hoàn toàn không nói đến chuyện nhà họ Tạ, mà nhẹ nhàng bỏ qua chp Tô Niệm, trong lòng đầy sự bực tức, quay đầu bất mãn nói với Chu Kiến Quân và Lý Hồng: "Chủ nhiệm bênh Tô Niệm."
Đương nhiên Chu Kiến Quân đồng ý với ý kiến này: "Chắc chắn là Tô Niệm lén lút nịnh nọt lãnh đạo, đáng nhẽ nên bắt hàng ngày cô ta đến đến nhà họ Tạ chờ người, phải bắt Tạ Huy ra điền tài liệu."
Lý Hồng trở về chỗ ngồi, sắp xếp tài liệu trong tay: "Vậy thì quá hung ác, trông Tô Niệm yếu đuối như thế, chẳng phải sẽbị Tạ Huy dọa sợ chết sao?"
"Có gì đâu? Đây là nhiệm vụ công việc, là phục vụ nhân dân!" Diêu Phượng Hà đầy giả tạo nói.
Lý Hồng nghe thấy, lén lút nói: "Thực sự cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Tô Niệm, dù sao Tạ Huy rất đáng sợ, ngay cả các người cũng không dám đi mà."
"Chúng tôi có không dám đi sao?" Diêu Phượng Hà không tự nhiên cắn môi, quay đầu không tiếp nối chuyện này: "Tôi lười nói chuyện với cô, đồ ngu."
Lý Hồng: "..."
Trong văn phòng của chủ nhiệm La.
Cô ấy nhìn Tô Niệm ở đối diện, người con gái từ thành phố xuống nông trường thật sự đã mang lại cho cô ấy quá nhiều sự ngạc nhiên: "Đồng chí Tô Niệm, tôi nói nhỏ cho nghe điều này. Nghe nói là do những người bị đưa đi cải tạo ở các địa phương đang lần lượt được khôi phục chức vụ, nên cần phải kiểm tra lại thành phần của tất cả mọi người. Nhà các đồng chí cũng nên tự hiểu rõ, nhỡ đâu đến lượt nhà mình... Gần đây càng phải tích cực thể hiện, nắm chắc tư tưởng giác ngộ và tác phong, bao nhiêu năm qua cũng đã vượt qua rồi, cố gắng thêm chút nữa, đừng để vấp ngã ở phút cuối."