"Nói bậy!" Trần Quảng Phát suýt nữa bị con trai ngu ngốc làm cho choáng váng: "Nông trường Thắng Lợi ai không biết Tô Niệm là con gái của phần tử bị ghét bỏ? Bây giờ đoạn tuyệt quan hệ có ích gì? Chuyện này nếu là người dân bình thường thì được, nhưng ở nhà chúng ta không được!"
"Tại sao lại không được?"
Trần Quảng Phát lại đập mạnh vào bàn: "Bởi vì ba là bí thư nông trường Thắng Lợi, ba còn phải lên chức, trong nhà có một con dâu từng đoạn tuyệt quan hệ, là thành phần tệ sẽ ảnh hưởng đến ba, hai người ngu ngốc!"
Trần Quảng Phát vội vã đi họp ở nông trường, liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng dựa vào uy vệ của người chủ gia đình, nói một cách nghiêm túc: "Ba nói lần cuối, Tô Niệm là thành phần như vậy tuyệt đối không thể vào nhà chúng ta! Ai dám làm chuyện ngu ngốc, ba sẽ dạy dỗ họ!"
Lời nói của ông ta rõ ràng như tiếng sét, trong lòng Lưu Xuân Yến run rẩy, cuối cùng cũng không dám cãi lời chồng, chỉ có thể an ủi con trai: "Cương Tử à, chúng ta thôi đi, Tô Niệm cũng không có gì tốt, chỉ có khuôn mặt hơi xinh, chúng ta tìm người khác đi."
Trần Chí Cương thấy bực tức, vung tay đuổi mẹ đi, rồi theo ba anh ta chạy ra khỏi nhà.
Kế hoạch đã được lên nhưng không thể thực hiện, Trần Chí Cương cùng một lũ bạn họ tụ tập ở bờ hồ của nông trường, hóng gió lạnh, khuôn mặt đen như than.
"Anh Cương, hay là thôi đi, ba anh nói anh không cưới được, thì chắc chắn là anh không cưới được." Đàn em Trần Chí Cương, Trương Cường khuyên anh ta.
Vương Nhị Trụ bên cạnh cũng hùa theo: "Hơn nữa, Tô Niệm cũng không biết điều, anh có thân phận, có ngoại hình như vậy, cô ta còn không biết tự động theo anh thật sự là bị mù."
"Thôi đi?" Trong mắt Trần Chí Cương lóe lên vẻ hung ác, anh ta thở mạnh một hơi thở: "Bảo tôi tha cho cô ta? Không thể nào!"
Dương Phú Lực nghe thấy anh ta nói vậy, ngay lập tức thích thú, cây cỏ mà anh ta đang cầm trong tay cũng bị bẻ gãy, nhướn mày nói: "Anh Cương, anh muốn... hehe"
"Đừng nói bậy." Trần Chí Cương nghĩ đến Tô Niệm thì cảm thấy ngứa ngáy, nhưng việc này phải suy nghĩ cho kĩ.
...
Tô Niệm không biết mình đang bị nhìn chằm chằm, lúc này cô vẫn đang tiến hành việc kiểm tra thành phần của người dân.
Hầu hết người dân ở nông trường Thắng Lợi là nông dân nghèo, việc kiểm tra thành phần khá đơn giản, chỉ có hai gia đình nông dân giàu và một gia đình địa chủ, cũng là đối tượng tổ chức đoàn kết nhắm tới, Tô Niệm hỏi vài câu rồi mới rời đi.
Đi tiến về phía trước, là những người là thành phần tệ hơn, cách hai trăm mét ở phía trái là chuồng bò ở nơi những người bị xuống nông trường cải tạo, gia đình Tô Niệm cũng từng ở trong chuồng bò phía Đông của nông trường.
Chỉ là họ đã rời đi, còn rất nhiều người không thể rời đi, hàng ngày vẫn phải ở trong chuồng bò để cải tạo.
Mỗi khi đến nơi này, Tô Niệm càng cần phải giữ tinh thần.
Chuồng bò có mùi hôi thối, là mùi hôi của bò pha lẫn với mùi hôi khác, mọi loại người bị xuống nông trường cải tạo đều ở đây làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc nhất, ăn những loại thức ăn ít ỏi tệ nhất, hàng ngày nhận cải tạo tư tưởng.