Chương 30: Tào Phớ Ngọt (1)

Editor: Hye Jin

_____________

Thời Như Sương làm sao không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái, trong mắt hiện lên ý cười, trêu chọc: "Không chỉ Thanh Liệt trưởng thành mà Khanh Khanh nhà chúng ta cũng trưởng thành nha.

“Ừ, cục cưng nhà họ Cố của chúng ta đã lớn rồi.” Trương Thúy Phân trong lòng hụt hẫng, thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ đỏ ửng hồng của cháu gái, thoải mái cười lớn: "Trưởng thành cũng tốt."

Cố Bảo chẳng hiểu mẹ cùng chị dâu đang đánh bài bí hiểm gì, Cố Bảo đối với binh đoàn xây dựng hứng thú đã lâu, năm rồi Thanh Liệt gửi thư đều nhắc đến, hắn cũng muốn đi thêm kiến thức.

"Làm sao để Khanh Khanh bảo bối đi xa được, một cô gái còn chưa đi quá xa nhà ông bà nội lo lắng cho cháu."

Cố Bảo tròng mắt đen nhanh chuyển, vỗ ngực: "Thanh Liệt muốn ăn ô mai thanh mai thôi sao, để chú nhỏ đi đưa!"

Hàn Liên Tâm bị chọc cười kiềm lòng không đặng, phụt cười ra thành tiếng.

Cô chọc vào cánh tay của Trương Thúy Phân bên cạnh: "Mẹ, rốt cuộc con biết sao A Bảo chúng ta không tìm được vợ rồi. Em út nha, là cái cục gỗ, ha ha ha."

“Được nha.” Thời Như Sương càng thêm dầu vào lửa: “Có A Bảo đưa đi cũng tốt, Khanh Khanh con ở nhà với mẹ."

"Không được, anh hai viết thư cho con." Cố Khanh Khanh lo lắng mà dậm chân: "Mẹ, mẹ yên tâm con có thể tìm được chỗ, sẽ không chạy loạn."

Thời Như Sương không kìm được nụ cười trên môi, ra vẻ khó xử: "Nhưng mà A Bảo cũng muốn đi nữa, trước giờ chú nhỏ là người thông minh, ra ngoài xa trong nhà cũng yên tâm hơn."

"Mẹ ..." Cố Khanh Khanh sắp khóc đến nơi rồi, đưa mắt nhìn sang Trương Thúy Phân đôi mắt to ngấn nước đáng thương hề hề: "Bà nội, cháu nhớ anh hai."

“Được được được, cháu đi, cháu đi, Khanh Khanh ngoan đừng khóc nha." Cố Bảo tay chân luống cuống, cầu cứu nhìn về phía Cố Hùng, hắn kỳ thực cũng đâu phải muốn đi nhiều lắm đâu, hơi hơi tò mò một chút.

Cố Hùng xem như không nhìn thấy, tiếp tục gói sủi cảo.

Chẳng biết làm sao mà, chú ba gói sủi cảo tựa như lá liễu, mà hắn làm y như cục bột bự.

Còn lòi nhân. Hắn hoài nghi nhân sinh thật sự.

“Được rồi, đừng trêu chọc cô nương nhà chúng ta nữa, cháu gái đáng thương của bà." Trương Thúy Phân vào bếp lấy củi nhét vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Cố Tài đá vào chân em trai: "Còn thất thần cái gì A Bảo, nhanh chóng đi bắt con vịt về đây cho Khanh Khanh bồi bổ, thăm người thân đi tới đi lui cả nửa tháng đấy, bộ đội làm đồ ăn khẳng định không ngon bằng nhà ta đâu."

Nói xong liền liếc nhìn mặt mẹ mình, ừm, trời yên biển lặng, không trở mặt, có thể bắt vịt. Tốt!

“Hả?” Cố Bảo phản ứng lại ngay, vỗ mạnh vào đùi: “Này! Em đi ngay nha, Viện Triều mau tới giúp chú nhỏ một tay, một mình chú vây không được."

“Vâng, vâng!!!” Nghe thấy bắt vịt, Cố Viện Triều nhớ cha nói làm món vịt nấu ốc, hai mắt tỏa sáng vén tay áo đi ra phía sân sau.

Cố Bảo lẩm bẩm theo phía sau cháu trai, vào phòng bếp.

“Khanh Khanh ngoan, mẹ chỉ trêu con thôi." Thời Như Sương ôm lấy con gái, vỗ nhẹ vào lưng con gái: “Khanh Khanh nếu nhớ anh hai thì đi thăm đi, ngày mai mẹ lên núi hái thanh mai, về làm nhiều mấy lọ ô mai thanh mai mang đi cho anh hai, được không nha?"

Trước kia cảm thấy con gái da mặt dày đâu, mặc kệ chuyện gì cũng không đỏ mặt, kỳ thật có phần giống chú em. Có thể là hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ đã theo mông A Bảo chơi mà lớn lên, hai chú cháu tính cách có phần giống nhau.

Không ngờ Khanh Khanh nhà cô có lúc buồn cười dữ vậy. Xem ra là không chỉ phải muốn thăm anh hai ...

Nhớ lại lúc đó chính mình yêu đương, sợ là chẳng khá hơn con gái là bao.

Thời Như Sương nhẹ nhàng dỗ dành thêm vài câu, Cố Khanh Khanh xác định mẹ bằng lòng để cô một mình đi thăm người thân, lúc này mặt mày hớn hở.

"Mẹ, con đi giúp chú nhỏ với anh Viện Triều bắt vịt."

Chưa kịp đợi Thời Như Sương phản ứng, Cố Khanh Khanh đã nhét tấm ảnh vào túi rồi chạy tốc đi như một cơn gió, Hàn Liên Tâm nói đùa: "Nhà chúng ta thuộc dạng mặt chó nha, nói lật là lật."

Cố Hùng nhìn cái sủi cảo trong tay, bất lực nói: "Mẹ à, sao mà mẹ nói em Khanh như vậy."

“Không có việc gì, mẹ cháu nói đúng, nó chính là người mặt chó." Thời Như Sương cong môi cười: "Bé gạo còn chưa có biến sắc như nó đâu."

Mới một giây trước còn khóc chít chít, mà mới một giây sau đã cao hứng, phấn chấn, bộ dạng vô tâm vô phổi thật sự ...

Làm sao cô sinh ra một cái tiểu cộc lốc vậy chứ?

"Khanh Khanh Nhi, mau đến xem đây là gì."

Cố Kim người còn chưa đi đến, tiếng cười nói ha hả đã xuyên qua bức thường, Cố Bảo lao chụp vịt hụt, trên đầu còn một cái lông vịt rơi xuống mặt.

Cố Viện Triều nhanh chóng nắm lấy cổ con vịt, cầm trên tay rồi cười lớn: "Chú, nhanh lên, xách xô nước nóng tới nhổ lông vịt."

"Em gái đi mang cho anh trai một con dao đến đây, anh mần thịt nó."

“Vâng.” Ngay khi Cố Khanh Khanh vừa mới chạy đến sân trước, không để ý đường mà dán đầu vào người Cố Kim.

"Nhớ cha vậy sao?" Cố Kim trên mặt nở nụ cười cộc lốc: "Nhìn này, cha hứa mua thịt ba chỉ có Khanh Khanh!"

Cố Khanh Khanh lúc này mới nhìn thấy cha trong tay còn xách một miếng thịt, xoa xoa cái trán: "Chú thím ba về rồi, chú thím ba còn mang thịt về."

"Vậy thì vừa lúc, hôm nay nhà chúng ta ăn no." Cố Kim tâm tình cực tốt, ở đại đội cùng Tần lặn nước còn có lão Dương đem tiến trình phát triển cuối năm của đội sản xuất toàn bộ định ra tới, hắn hiện tại liền có thể đem tâm tư đặt ở gia tăng lương thực cùng cây công nghiệp.

Có sự hỗ trợ của Tần lặn nước và lão Dương, hắn trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Căn bếp của Cố gia bận tối mày tối mặt, ba cái nồi lớn không ngừng một chốc nào, một cái nồi nấu sữa đậu nành, Cố Tài đừng ở giữa hai cái giường nấu món vịt nấu ốc, còn có một nồi nấu cá chạch ớt cay đỏ rực, cái sạn trong tay lắc qua lắc lại chưa dừng lại bao giờ.

Đã hơn bốn giờ chiều, buổi trưa tùy tiện ăn hai miếng bánh bao cuộn. Nhóm cháu Cố gia vây quanh gần bếp, xoa tay chờ đợi buổi tiệc lớn buổi tối.