Chương 8

“Thuận tay......”

Lâm Thính Vãn còn chưa nói xong, Lâm Thính Vân đã ở bên cạnh hô to, "Cha, cha không nghe chị ba nói trên loa phát thanh sao? Nghe hay lắm, tất cả mọi người trong tòa nhà đều nói chị ba quảng bá rất tốt, giống như phát thanh viên trên radio, dì Thúy Phân còn nói sau này không chừng chị còn có thể đi làm phát thanh viên trên radio đâu.”

Nói đến cái này, Lâm Thính Vân vẫn rất kiêu ngạo, giọng nói của chị cô bé vừa xinh đẹp vừa dễ nghe, đều là vốn liếng để cô bé khoe khoang ở trường.

Hiện tại nhà xưởng đường thuộc về sản nghiệp Triều Dương, không chỉ có công nhân nhà xưởng đường có mặt mũi, con cái công nhân nhà xưởng đường cũng đều có mặt mũi, ở trong trường học vốn dĩ liền có thể diện, hiện tại Lâm Thính Vãn coi như là người nổi tiếng nhỏ, Lâm Thính Vân lại càng có thể diện hơn.

Mỗi ngày Lâm Thành An đều ở trong phòng máy, lúc đề-xi-ben cao đã đến hơn chín mươi, làm sao có thể nghe được lúc con gái nói trên đài phát thanh, nhưng mà trạm phát thanh là một nơi tốt, so với phân xưởng trước kia sạch sẽ thoải mái hơn, ông ấy cảm thấy tính tình con gái thứ ba ôn hòa, dáng dấp xinh đẹp, thanh âm lại dễ nghe, ở trạm phát thanh rất thích hợp.

Đương nhiên cho dù là Lâm Thính Vân ống ấy cũng cảm thấy thích hợp, làm cha mà, con gái ở trong lòng ông ấy luôn không giống nhau, tóm lại con gái của mình chỗ nào cũng tốt, đều ưu tú.

Nghe xong con gái nhỏ nói liền vui mừng gật đầu, lập tức từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhung đưa cho Lâm Thính Vãn nói, "Chúc mừng Vãn Vãn chúng ta thi đậu trạm phát thanh, đây là cha và mẹ chuẩn bị cho con.”

Lâm Thính Vãn nhận lấy, mở hộp ra xem, hóa ra là một chiếc đồng hồ thương hiệu Thượng Hải.

Lâm Thính Vân và Lâm Tri Văn không nhịn được "Woa" một tiếng, trong mắt đều là hâm mộ, Lâm Thính Vân thúc giục chị mình: "Chị ba, chị mau đeo lên cho bọn em xem.”



Lúc này, Lâm Thính Vãn cũng có chút kích động, phải biết rằng hiện tại đồng hồ đeo tay thuộc về đồ xa xỉ, không thua gì giá trị đời trước cha cô tặng cho cô một chiếc xe thể thao, nhưng là lúc ấy nội tâm cô không hề dao động, bởi vì khi đó bằng lái xe cô còn chưa thi, hơn nữa khoảng cách cô mười tám tuổi còn kém hai tháng.

Cha Lâm đưa đồng hồ đeo tay liền không giống nhau, bởi vì trạm phát thanh có yêu cầu, có đôi khi phát báo chí tin tức thời điểm còn muốn đọc thời gian, có đồng hồ đeo tay liền thuận tiện rất nhiều, hơn nữa cha Lâm tuy rằng tiền lương không ít, nhưng mua một cái như vậy đồng hồ đeo tay cũng cần hơn một tháng tiền lương.

Kích động đồng thời lại không rõ, con cái sống trong bầu không khí gia đình như vậy, nguyên thân làm sao có thể bị một cái tra nam PUA đâu?

**PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện". Trong trường hợp này có thể hiểu theo nghĩa là tra nam đang làm cho nguyên thân nghĩ rằng bản thân là người có lỗi, khiến nguyên thân tự hoài nghi bản thân, kiềm chế, ép buộc khiến cho nguyên thân dần dần sụp đổ.

Nàng không muốn suy đoán ý nghĩ của nguyên thân, dù sao thời đại này bối cảnh đối với người đều có rất nhiều trói buộc, nhưng là cô nhất định sẽ lựa chọn con đường khác với nguyên thân, cũng sẽ không để cho người thân của mình bị thương tổn.

Lâm Thính Vãn cầm dây đồng hồ bạc, em gái Lâm Thính Vân còn kích động hơn cả cô, giúp cô đeo đồng hồ, vừa đeo vừa nói, "Đẹp quá, cái đồng hồ này đẹp quá.”

Gia đình vốn dĩ rất ấm áp, sau đó bởi vì Lâm Thính Vãn gả nhầm người xấu, khiến cho cha mẹ một đống tuổi còn vì cô ấy mà lo lắng, cha lại nhận được điện thoại khóc lóc kể lể của con gái mà thất thần ở trong phòng máy móc, dẫn đến cánh tay bị máy móc làm gãy......

Lâm Thính Vãn ngẩng đầu nhìn ánh mắt từ ái của cha, không còn nghĩ tới nội dung cốt truyện ban đầu.

Sau khi Lâm Thính Vân giúp chị mình đeo đồng hồ đeo tay lên, Lâm Thính Vãn còn không kịp triển lãm, ngoài cửa liền vang lên một tiếng gõ cửa, sau tiếng gõ cửa, nhà họ Lâm nghênh đón một vị khách không mời mà đến.