Cố Luật Hoài “Ừ” một tiếng cũng không nhiều lời chỉ hẹn sáng sớm ngày mai qua đây lấy báo cáo.
Chờ sau khi anh rời đi, Tống Kiến Quân mới khen lấy khen để Cố Luật Hoài với người bên cạnh, thật là người tốt mà.
Lúc này chuyến tàu của Lâm Thính Vãn đã tiến vào địa giới phương Bắc, lúc này trên không trung bông tuyết tung bay như lông ngỗng, ngoài cửa sổ trắng xoá một mảnh, sắc thái không hề phong phú như phương Nam, bên này đập vào mắt chỉ là một màu trắng xoá.
Lâm Thính Vãn đang chống cằm ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lửa đã dừng tại nhà ga, đây là trạm thứ nhất từ khi tiến vào phương Bắc, trước trạm rất nhiều người đã đứng đợi sẵn, thời tiết cực kỳ rét lạnh cũng chẳng thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, thấy xe lửa đến trạm người bế em bé, người khiêng hành lý vội vàng chạy đi, muốn tìm cửa ít người nhất xuống xe.
Lâm Thính Vãn nhìn dòng người cuồn cuộn hướng về phía cửa xe chuẩn bị mở, cũng đứng dậy sắp xếp lại hành lý một chút, cẩn thận đeo balo đựng tiền cùng đồ vật quý giá.
Anh cả lo một mình cô đi đường xa sẽ cực nhọc, cố ý giúp cô đặt vé giường nằm, tuy rằng vẫn kém hơn sau này, nhưng hiện tại vé giường nằm cũng không phải muốn mua là mua.
Cho nên đoạn đường này không có mấy người đi vé giường nằm, ban ngày cô đặt ba lô bên cạnh gối nằm.
Hiện tại có nhiều người, cô lại đeo balo lên, cô là người tương đối cẩn thận, một mình ra ngoài càng phải cẩn thận hơn nữa, tối hôm qua còn xuất hiện trường hợp có người đến toa giường nằm ăn trộm, cô càng phải cẩn thận.
Quả nhiên đúng là có không ít người, ngay cả toa giường nằm cũng nhanh chóng đầy người.
Thậm chí còn có hành khách mua vé ngồi ghế cứng đứng ở chỗ này, chờ chực sẵn muốn tìm người đổi chỗ.
Nhưng mà trong chốc lát nhân viên bước tới thuần thục dẫn mấy người đó trở về toa xe của họ, toa giường nằm cũng yên tĩnh trở lại.
Vào giữa trưa ngày thứ ba, cuối cùng thì xe lửa cũng vào đến chợ phía Đông, Cố Luật Hoài đã đợi ở nhà ga hai tiếng rồi, ánh mắt của anh lập tức tuần tra quanh từng toa xe ngay khi xe lửa dần tiến vào trạm.
Lâm Thính Vãn cũng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, muốn tìm anh cả đến đón chính mình, kết quả trong lúc lơ đãng liền rơi vào đôi con ngươi thâm thúy u tĩnh, trong lòng bỗng nhiên kinh ngạc, thế mà là anh?
Thật ra Lâm Thính Vãn cũng từng gặp qua Cố Luật Hoài một lần, chính là lần cô dẫn hai đứa em trai em gái trùm bao bố đánh Phùng Kiến Thiết, lúc ấy cô sợ Phùng Kiến Thiết tránh khỏi bao bố liền phát hiện người đánh anh ta là mấy chị em cô, cho nên sau khi đánh xong bọn cô chạy rất nhanh, nhưng mới chạy vài bước liền gặp phải chiếc xe jeep quân dụng cao lớn xuất hiện từ ngã rẽ.
Cô cho rằng xe sẽ lái đi qua, nên cố ý bảo hai đứa em đứng bên cạnh, tưởng chờ xe qua, không nghĩ tới chiếc xe kia vẫn chưa chạy qua, ngược lại còn vẫn luôn đi theo sau bọn cô.
Ngay từ đầu Lâm Thính Vãn còn tưởng rằng là đối phương không biết đường, kết quả đi một đoạn mới phát hiện chiếc xe kia chính là cố ý đi theo phía sau cô.
Cho nên khi cô quay đầu lại liền thấy vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Luật Hoài.
Cô không nghĩ tới cô lại gặp lại người này ở nơi biên giới Bắc Quốc xa xôi.
Lâm Thính Vãn còn đang cảm thán đây quả là duyên phận kỳ diệu, một người xa lạ thế nhưng có thể gặp hai lần ở hai nơi khác nhau sau đó một giọng nói mát lạnh nghiêm nghị vang lên bên tai cô.
“Lâm Thính Vãn.”
Cô quay đầu lại, người đàn ông đã đứng ở cạnh giường đệm của cô, Cố Luật Hoài không hề để cho Lâm Thính Vãn có thời gian suy đoán mà vô cùng ga lăng giới thiệu bản thân trước, nói rõ mục đích của mình, Lâm Thính Vãn mới biết được anh cả mình có nhiệm vụ, cho nên nhờ chiến hữu đến đón cô.
Lâm Thính Vãn cũng không phải người quá mức thẹn thùng, nghe Cố Luật Hoài giới thiệu bèn nói một câu dựa theo cách gọi thời đại này, “Cảm ơn đồng chí Cố.”
Cố Luật Hoài gật đầu đồng thời khom lưng cầm lấy hành lý của Lâm Thính Vãn nói, “Đi thôi.”
Lâm Thính Vãn nhanh chóng ôm lấy ba lô của chính mình, nhắm mắt theo đuôi, khi xuống xe cô liền không khỏi có chút kích động bởi vì lần đầu tiên cô thấy được tuyết rắn chắc như vậy, cô dùng chân dẫm ra vài dấu chân, động tác có chút đáng yêu khiến khoé miệng Cố Luật Hoài không tiếng động giơ lên, bước chậm lại đi song song với cô.
Mà Liên Chiến đã chuẩn bị xong quà gặp mặt đứng sẵn trước cửa nhà họ Lâm ở trạm dừng chân để chờ đợi, anh ta định tạo cho Lâm Thính Vãn một ấn tượng tốt vào lần đầu tiên hai người gặp nhau.