Chương 5

Nội dung cốt truyện trong sách là Lâm Thính Vãn làm một cái khổ tình niên đại văn nữ chủ trên người có các loại được giao cho "Tốt đẹp" phẩm chất, dịu dàng hiền lành, xinh đẹp lại còn hiểu lòng người, cần cù tiết kiệm...

Không chỉ là con dâu tốt trong mắt mẹ chồng, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp càng làm cho nam chủ vừa gặp đã yêu.

Đương nhiên khổ tình nữ chủ liền muốn nổi bật ở một cái khổ tình, đầu tiên nam chủ trong sách là một người đàn ông gia trưởng, cảm giác cưới vợ về nhà nên chăm sóc chính mình và người một nhà già trẻ.

Lâm Thính Vãn không biết nội dung cốt truyện là như thế nào cho nữ chủ tẩy não, dù sao cô ấy là làm như vậy, đi sớm về tối chăm sóc cha mẹ chồng, hầu hạ chồng, trong nhà còn có hai cô em chồng đang đi học, nhiệm vụ dạy dỗ hai cô em chồng cũng đều cùng nhau rơi xuống trên người nữ chủ.

Cứ như vậy vì gia đình này dốc hết tâm huyết nhiều năm, các cô em chồng lên đại học, sau khi kinh tế mở ra nam chủ lại càng đi vùng duyên hải xa xôi, rất nhiều năm sau nam chủ công thành danh toại, các cô em chồng được giáo dục đến mỗi người đều có tiền đồ, mà thân thể nữ chủ lại thiếu hụt không ra gì, rõ ràng tuổi tác cũng không tính là lớn, lại không thấy rõ khuôn mặt xin đẹp như ngày xưa, chỉ còn lại bộ mặt xám xịt.

Bởi vì vẫn luôn không có con, người chồng quay đầu liền sinh một đứa con trai với người phụ nữ bên ngoài, cảm thấy nữ chủ nuôi dạy đứa nhỏ rất tốt, lại ôm đứa bé trở về muốn cho nữ chủ tiếp tục nuôi lớn đứa con trai này để kế thừa gia sản của mình.

Còn không biết xấu hổ tìm một cái cớ, nói đứa bé này chính là chuẩn bị cho nữ chủ.

Lúc Lâm Thính Vãn nhìn đến đây đã tức giận đến hộc máu, nhưng mà vì muốn xem một chút nữ chủ có cùng người nhà tra nam đấu tranh lại không nên tiếp tục xem, phía sau trong lòng nữ chủ từng có ý nghĩ muốn nháo, chỉ là tất cả mọi người khuyên cô ấy, bởi vì cô ấy không thể sinh con, người đàn ông mới đi tìm người khác sinh, hơn nữa người đàn ông này coi như có lương tâm, ôm đứa nhỏ trở về cho cô ấy nuôi, dù sao trong nhà hiện tại gia nghiệp lớn, cũng không thể không có người nối nghiệp.



Chỉ cần cô ấy dụng tâm nuôi lớn đứa bé, sau này đứa bé này chính là con ruột của cô ấy.

Nội dung cốt truyện đến đây Lâm Thính Vãn đã hoàn toàn không muốn xem nữa, liền tức giận mắng chửi hai câu rồi đem sách không biết ném tới nơi nào, kết quả cô lại xuyên tới.

Cô không muốn bình phán nguyên thân bất luận cái gì ý nghĩ cùng cách làm, nhưng là nếu cô đến, cái này kì cục nội dung cốt truyện cô sẽ không có khả năng tiếp nhận, cho nên tới đây chuyện thứ nhất chính là đem cái này manh mối trực tiếp cắt đứt.

May mắn hai nhà còn không có chính thức định ra, cha mẹ nhà họ Lâm cũng coi như khai sáng, đối với sự kiên trì của cô, chỉ nói hai câu cũng không hỏi nhiều về chuyện này liền cho qua.

Nếu không phải hôm nay em gái nhắc tới, Lâm Thính Vãn cũng lười nhớ lại nội dung cốt truyện khốn kiếp này.

"Em gái nhà họ Phùng kia có phải đã lén cắt đôi giày cao su trắng của em không?" Lúc ấy, Lâm Thính Vãn đọc sách là gϊếŧ thời gian, liền đại khái nhìn thoáng qua, rất nhiều nội dung cốt truyện đều không nhớ được, thấy bộ dáng Lâm Thính Vân nghiến răng nghiến lợi khi nói đến em gái nhà họ Phùng, liền nhớ tới chuyện liên quan đến bọn họ.

Nói đến chuyện này Lâm Thính Vân liền nổi giận, "Đúng vậy, đó là chị dâu mua cho em, em đi học tiết lao động đều thay ra đặt trong cặp sách, mang giày cũ, kết quả cậu ta cắt giày của em.”