Từ khi Lâm Thính Vãn viết thư cho anh cả liền mắt trông mong hy vọng, đương nhiên trong lúc này chuyện xem mắt cũng chưa hề ngừng lại.
Vì không lãng phí thời gian của mọi người, Lâm Thính Vãn quyết định nghiêm túc nói chuyện với mẹ mình, kết quả Trình Hoa Trân dường như đoán được con gái muốn nói gì, mới vào nhà liền tỏ rõ thái độ của mình, “Vãn Vãn, con yên tâm đi, lúc này mẹ đều tìm người quen giới thiệu giúp, nhân phẩm của gia đình nhà trai tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, mẹ mới có thể để con đi, mẹ với cha con đều không phải loại người cổ hủ, lại nói hiện tại là thời đại mới không còn lưu hành chuyện lệnh của cha mẹ lời của mai mối, cha mẹ sẽ không tuỳ ý quyết định tương lai của con, nhưng con cũng không thể qua loa biết không, là con gái thì đều phải gả chồng……”
Trình Hoa Trân không hổ là công nhân viên chức của công hội, mở miệng là những lời lẽ có đạo lý rõ ràng, làm người khó lòng phản bác, nhưng mà Lâm Thính Vãn cũng có chiêu, ngoan ngoãn nghe lời gật đầu tỏ vẻ đều biết những đạo lý này, chỉ là lại có chút muốn nói lại thôi, “Mẹ, con biết mà, nhưng mà con cảm thấy chuyện này không nên nóng vội nhất thời.”
“Vì sao?” Trình Hoa Trân khó hiểu nhìn con gái.
Lâm Thính Vãn nói ra cái cớ mà mình đã chuẩn bị sẵn, “Mẹ, Phùng Kiến Thiết không phải chuẩn bị kết hôn với Lưu Phượng Chi sao? Mà nếu là trong lúc này con không ngừng đi xem mắt, bọn họ khẳng định sẽ nói bậy nói bạ.”
Giọng nói của Trình Hoa Trân lập tức cất cao, “Nói cái gì?”
Bọn họ dám nói bậy nói bạ gì chứ?
Lâm Thính Vãn lập tức học theo giọng điệu của mấy người thích lắm miệng nói chuyện thị phi nhà người khác ở toà nhà công nhân viên chức, nói với giọng đanh đá, “Ây da, các người có nghe nói không? Nhà họ Lâm cự tuyệt nhà họ Phùng liền không tìm được người tốt, gần đây tôi thấy Trình Hoa Trân có tìm đến mấy người giới thiệu đối tượng cho con gái bà ta, đây là gì, là sốt ruột đó.”
Tuy rằng cô học múa, cũng tham gia không ít nhạc kịch, kỹ thuật diễn cũng không tồi, học theo giọng điệu của mấy người lắm miệng cả ngày tụ tập ở cửa giống y như đúc khiến Trình Hoa Trân bật cười, duỗi tay chọc vào trán của cô, “Nói bậy, con gái của mẹ đương nhiên xứng đáng được tốt nhất, Phùng Kiến Thiết tính cái rắm gì.”
Lâm Thính Vãn kể cho cha mẹ nghe chuyện Phùng Kiến Thiết trộm đồ trong nhà kho Cung Tiêu Xã, hiện tại Trình Hoa Trân cùng Lâm Thành An vô cùng may mắn vì đã từ chối nhà họ Phùng, bằng không cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, mà Trình Hoa Trân càng thêm chướng mắt Phùng Kiến Thiết, cho nên trong mắt của hai vợ chồng nhà họ Lâm, Phùng Kiến Thiết tuyệt đối không xứng với con gái của ông bà ấy.
Lần đầu tiên Lâm Thính Vãn nghe được mẹ mình mắng thô tục, lại xem thần sắc của bà ấy buông lỏng, lập tức thuận cột bò, “Mẹ, tuy rằng mẹ cảm thấy con gái của mẹ chỗ nào cũng tốt, chúng ta cũng biết nhân phẩm của Phùng Kiến Thiết chẳng ra gì, nhưng người ngoài cũng không biết nha, huống hồ những người đó cũng không nghĩ hiểu biết càng nhiều, bọn họ chỉ thích nói tám chuyện của người khác mà thôi.”