Tôn Vệ Dân đi tới ôm vai Cố Luật Hoài và Lâm Tri Học, "Anh Luật Hoài, anh Tri Học.”
Hai người thì là trăm miệng một lời nói một câu, "Chúc mừng.”
Tôn Vệ Dân cười gật đầu, cảm ơn hai người đã chúc mừng mình.
Sau khi mọi người đến đông đủ, thức ăn cũng được bưng ra hết, trong không khí thơm lừng mùi cơm, Tôn Vệ Dân kêu mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Rượu mừng liền phải uống rượu, thủ trưởng già lấy rượu Mao Đài mình cất giữ đã lâu ra, Liên Chiến nhìn nắp chai ố vàng liền biết rượu này cất giữ đã lâu, nhất thời thèm không chịu được cười nói, "Cũng chính ngày kết hôn của là anh Vệ Dân mới có thể cọ chút rượu ngon của thủ trưởng già, nếu bình thường ngay cả nắp chai cũng không nhìn thấy.”
Tôn Chính Huy nhíu mày cười mắng, "Thằng nhãi con, lời của cháu là ngày thường Chú không nỡ cho cháu uống?”
Liên Chiến không nói lời nào, ra vẻ oan ức nhìn vợ thủ trưởng già là Trương Quân Dịch nói, "Thím, ngài tới phân xử, lần trước cháu tới liền nhìn thoáng qua chai rượu của thủ trưởng già đều bị mắng một trận, có phải hay không có chuyện này?"
Trương Quân Dịch cười không tiếp lời, chỉ gắp thức ăn vào bát Liên Chiến, "Mau ăn cơm, đây là thịt kho tàu cháu thích ăn.”
Liên Chiến cười đùa, "Vẫn là thím thương cháu nhất.”
Liên Chiến là người nhỏ tuổi nhất trong mấy người ở đây, anh ta vốn dĩ có tính tình thích làm ầm ĩ, nói mấy câu nói khiến không khí bàn cơm càng thêm thân thiện.
Cố Luật Hoài và Lâm Tri học ở đây đã gần mười năm, Liên Chiến cũng đã năm năm, cho nên mấy năm nay ông ta đối đãi với mấy người bọn họ như con mình.
Hôm nay lại là ngày vui, đồ ăn mới ăn hai miếng, các đồng chí nam liền uống vài chén rượu, chén rượu vừa mới buông xuống, Tôn Chính Huy cũng nhắc tới một chuyện quan trọng khác của ngày hôm nay.
“Luật Hoài, qua năm nay liền ba mươi rồi.”
Cố Luật Hoài nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Tôn Chính Huy lập tức nói, "Đã ba mươi tuổi vẫn là người đàn ông độc thân cũng không thấy cháu sốt ruột chút nào vậy, lần trước thím cháu cho giới thiệu giáo viên kia cho cháu, đã xảy ra chuyện gì? Đã đồng ý sẽ xem mắt cho tốt, như thế nào vừa mới gặp mặt cô bé kia đã khóc lóc rời đi, cháu có phải muốn làm chú tức chết đúng không?”
Liên Chiến vừa nghe, nghĩ đến chuyện Cố Luật Hoài ở bên ngoài cười nhạo mình, lập tức đổ thêm dầu vào lửa nói, "Thủ trưởng già, chuyện này cháu biết rõ, là ông Cố dọa người ta chạy mất.”
“Cái gì?” Tôn Chính Huy dừng lại một chút, hai hàng lông mày đều nhanh nhăn lại cùng một chỗ, khuôn mặt vốn uy nghiêm càng mang theo vài phần nghiêm khắc, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Chiến vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn thoáng qua Cố Luật Hoài, cười mỉa mai nói, "Thủ trưởng già, chú cũng không thể trách ông Cố, chú nhìn bộ dáng khuọn mặt lạnh lùng của cậu ấy đi, lại không cười, đừng nói cô gái nhỏ sợ cậu ấy, ngay cả đám lính dưới trướng của cậu ấy cũng rất sợ cậu ấy.”
Lời này vừa nói ra làm cho thủ trưởng già lại nghiêm túc nhìn Cố Luật Hoài, cảm thấy lời này có vài phần đạo lý, nhịn không được vỗ bàn nói, "Lần sau, chờ buổi xem mắt lần sau nhất định phải cười cho chú, đây là quân lệnh, nếu dám cãi lại, cháu xem chú có dạy cho cháu một bài học hay không.”
Mọi người vừa nghe lời yêu cầu của thủ trưởng già, cũng nhịn không được "Phốc" một tiếng bật cười, đặc biệt là Liên Chiến càng lại gần nhỏ giọng nói, "Ông Cố, nếu không cậu cười một cái cho tôi xem một chút.”
Kết quả Cố Luật Hoài ném ánh mắt lạnh như băng qua, "Ra ngoài tôi cười cho cậu xem.”