Nào biết nhiệm vụ đã kết thúc, anh ta lại ngã chân, đêm đó Liên Chiến ôm Cố Luật Hoài khóc rống lên, thập phần cảm tính nói điều này nhắc nhở anh ta không có một chút cơ hội.
Cố Luật Hoài còn đả kích anh ta một trận, "Từ lúc cậu hái hoa ngã gãy chân, kết quả lúc hoa còn chưa đưa ra thì một chút cơ hội cũng không có.”
Gia đình Lâm Tri Học rất hạnh phúc, Liên Chiến không tìm được điểm công kích, quay đầu tập trung hỏa lực nhắm ngay Cố Luật Hoài bất mãn ồn ào, "Ông Cố, không phải tôi nói cậu, đối tượng xem mắt liên tiếp của cậu thấy cậu đều sợ cậu, còn mặt mũi nào cười nhạo tôi, tôi còn có thể tìm được người tặng hoa, cậu nói xem cậu muốn tặng hoa có người dám nhận sao?"
“Hoa của cậu cũng không thể đưa ra." Cố Luật Hoài thản nhiên trần thuật sự thật.
Liên Chiến bị bạo kích lần thứ hai không có ý định để ý đến hai người này, khập khiễng đi vào trong phòng.
Hai người nhìn người hầm hầm hừ hừ đều nhịn không được nhếch môi một cái, sau đó đi vào trong phòng, đi được hai bước Lâm Tri Học giống như nhớ tới cái gì đó nói một câu, "Đúng rồi, Luật Hoài hôm nay cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị sẵn sàng cái gì?" Cố Luật Hoài ở cạnh cửa vừa tháo mũ trong quân đội xuống, tùy ý hỏi.
“Còn có thể là cái gì, chuyện chung thân đại sự của cậu." Lâm Tri Học so với Cố Luật Hoài lớn hơn nửa tuổi, nhưng đã kết hôn nhiều năm.
Hết lần này tới lần khác cái bạn học cũ này vẫn không có đối tượng, khiến cho nơi lãnh đạo nơi đóng quân đều sốt ruột, xa xôi trong thành Bắc Kinh thủ trưởng Cố liền càng nóng nảy hơn, vì thế còn hạ mệnh lệnh, năm nay nếu là không giải quyết được vấn đề cá nhân, về sau cũng đừng về nhà.
Lâm Tri Học nhìn người có bộ dáng xuất chúng gia thế lại tốt, hỏi một câu, "Luật Hoài, cậu thích người như thế nào? Cuối năm nay đoàn văn công không phải sẽ đến nhiều người sao? Bằng không tôi bảo chị dâu cậu lưu ý cho cậu.”
Cố Luật Hoài nghe Lâm Tri Học nói như vậy thì nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng của Lâm Thính Vãn, khi đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Lâm Tri Học thì có chút chột dạ vội vàng nghiêng đầu, thản nhiên nói, "Nói sau đi.”
Lâm Tri Học cũng không nói thêm gì, dù sao hai người đàn ông trưởng thành trong chuyện này hình như cũng không nói nên lời, sau đó đi vào trong phòng.
Hôm nay là ngày kết hôn của con trai của thủ trưởng già là Tôn Vệ Dân, vợ của Lâm Tri Học đã sớm tới giúp đỡ, lúc này bận rộn không còn nhiều nữa liền ngồi cùng một chỗ với vợ của thủ trưởng già là thím Trương nói chuyện với cô dâu mới.
Tôn Vệ Dân thì là thân thiện tiếp đón các chiến hữu.
Thủ trưởng già ngồi ở sảnh chính trên ghế gỗ, tới bên này đã hai mươi năm, đem hoang vu đất đen trồng ra hoa màu xanh mơn mởn, ông ta lại đổi lấy đầu đầy tóc bạc, nhưng mà rơi mồ hôi đều mang đến hi vọng cho nên cũng chưa từng hối hận qua, trong mắt tất cả đều là kiên nghị bảo vệ mảnh đất này.
Đầu đầy tóc bạc được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, quân trang cũ kỹ mặc ở trên người không có một cái nếp nhăn, cho dù ngồi thắt lưng cũng là thẳng tắp.
Trên mặt mang theo dấu vết năm tháng lưu lại, nhưng ngăn không được khí thế cứng cáp như cây cổ thụ của ông ta.
Cố Luật Hoài dẫn đầu đi vào, từ phía nam trở về nơi đóng quân còn chưa báo cáo cho thủ trưởng già, cho nên trước tiên giơ tay chào theo quy củ của quân đội.
Tôn Chính Huy khoát tay, "Ở nhà cũng đừng làm những chuyện này.”