Chương 30

Lúc nhìn thấy Trình Hoa Trân cố ý lớn tiếng nói, "Kim Hoa, chuyện hai đứa nhỏ còn chưa tính thành, bà cứ yên tâm đi, về sau Phượng Chi cứ chờ đến nhà chúng tôi cùng Kiến Thiết sống những ngày lành đi, Kiến Thiết nhà tôi nói ra tất cả mọi người đều phải giơ ngón tay cái lên, ngày lành của Phượng Chi còn ở phía sau."

Chỉ cần cô ta chịu làm việc, hầu hạ mẹ chồng mình cho tốt, nhà họ Phùng liền nhận con dâu Lưu Phượng Chi.

Bộ dạng đó giống như đang nói với Trình Hoa Trân "Nhà bà không quý trọng, có rất nhiều người muốn gả cho con trai tôi, tôi mới không lo không có con dâu đâu."

Lưu Kim Hoa tự nhiên cũng rất vui vẻ, bằng không người khác gả con gái đều phải thu lễ hỏi, bà ta liền đi ngược lại, đồ cưới phong phú, nhưng mà bà ta cũng không phải là người chịu thiệt.

Trước tiên bà ta cho chút lợi ích để con gái gả vào nhà họ Phùng, cuối năm trong nhà máy có điều động lớn, đến lúc đó hai người kết hôn, con gái lại mang thai, vị trí ở nhà họ Phùng cũng ổn định, vậy để Phượng Chi dỗ dành nịnh nọt Kiến Thiết, để Phùng Kiến Thiết tìm chủ nhiệm Phùng hỗ trợ, điều chồng mình cũng điều đến một cương vị công việc thoải mái tiền lương lại cao, lại sắp xếp con trai đến Cung Tiêu Xã làm việc.

Có những lời này của Triệu Quế Cầm, bà ta càng thêm tin tưởng chuyện này nhất định có thể thành công, cho nên cũng hơi có chút khoe khoang nói, "Tôi rất yên tâm, chúng ta đều biết Kiến Thiết là một đứa nhỏ ưu tú, chị Quế Cầm cứ yên tâm đi, Lưu Kim Hoa tôi cái khác không dám nói, thế nhưng ánh mắt là tốt nhất."

Không giống người khác có mắt không biết kim nạm ngọc.

Lúc này, Triệu Quế Cầm mới hài lòng mang theo con trai nghênh ngang từ tòa nhà công nhân viên chức đi ra ngoài.

Trình Hoa Trân chỉ cảm thấy hai người này giống như có bệnh, cũng không phản ứng bọn họ, lại bị Lưu Kim Hoa ngăn cản đường đi, "Hoa Trân, bà đã trở về rồi à?”

Trình Hoa Trân dừng bước nhìn Lưu Kim Hoa, Lưu Kim Hoa vốn dĩ muốn cho Trình Hoa Trân hâm mộ chính mình một chút, kết quả bộ dáng không chút thay đổi của bà ấy khiến Lưu Kim Hoa quên mất muốn nói cái gì, đành phải đi thẳng vào vấn đề nói, "Hoa Trân, Phượng Chi nhà chúng tôi sắp kết hôn với cháu trai chủ nhiệm Phùng rồi.”

"Ồ, chúc mừng."



Mắt thường có thể thấy được câu nói này cho có lệ, làm cho khóe miệng của Lưu Kim Hoa nhịn không được co rút, nghĩ thầm Trình Hoa Trân người này tại sao dầu muối lại không ăn?

Dù sao bà ta có da mặt dày, thấy Trình Hoa Trân phản ứng không lớn, tiếp tục nói, "Ây da, Hoa Trân, lại nói tiếp tôi còn muốn cảm ơn bà, bằng không Phượng Chi nhà chúng tôi còn không tìm được người ưu tú như Kiến Thiết."

Bà ta nói xong lại có chút ý vị thâm sâu nói, "Nhưng mà bà cùng ông Lâm có ánh mắt cao, nhiều chọn lựa cũng tốt, chỉ là Vãn Vãn năm nay cũng hai mươi đi, cứ tiếp tục như vậy người tốt có thể bị người khác chọn hết rồi.”

Ngụ ý của Lưu Kim Hoa chính là cười nhạo Trình Hoa Trân có mắt không nhìn ra kim nạm ngọc, thả chạy con rể tốt như Phùng Kiến Thiết, thật sự là để cho bà ta nhặt thêm cái của hời.

Trình Hoa Trân giật giật khóe miệng nói, "Cảm ơn liền không cần."

Nói xong cũng dừng lại một chút, mới chậm rãi nói, "Lưu Kim Hoa, tôi nhớ nhà mẹ đẻ của bà ở bên đường Hoa Khang đúng không?”

Lưu Kim Hoa không hiểu lời này của Trình Hoa Trân có ý gì, gật đầu nói, "Là đường Hoa Khang.”

“Bên kia thật là một bãi rác lớn nha." Nói xong cũng không quay đầu lại đi về nhà.

Lưu Kim Hoa nhất thời không kịp phản ứng, thẳng đến khi nghe được có người nhịn không được cười ra tiếng mới biết Trình Hoa Trân đây là nói mình nhặt rác rưởi nhà họ Lâm bọn họ không cần.

Thế nhưng người đều đã vào cửa nhà, bà ta chỉ có thể âm thầm "Phi" một tiếng, xem bà còn có thể vênh váo vài ngày, con gái nhà bà xinh đẹp lại có công việc có ích lợi gì, chẳng lẽ còn có thể tìm được con rể ưu tú hơn Phùng Kiến Thiết? Chờ xem, cũng sẽ có một ngày chính mình cười nhạo nhà bọn họ.