Sau khi người nhà họ Phùng từ nhà họ Lâm đi ra ngoài Triệu Quế Cầm liền oán giận, "Nói vài câu bậy bạ mà thôi, còn phải bồi thường tiền."
Đây là chuyện xui xẻo gì nha, tới tận năm mươi đồng tiền, đây chính là tiền lương hơn một tháng của con trai.
Lúc Phùng Triệu Sâm đi ra gặp ít người hơn, cũng không có vẻ mặt ôn hoà như lúc tới, lạnh mặt nói, "Tốn tiền mới có thể làm cho anh trai chị dâu nhớ kỹ, nói chuyênn cũng không thể nói lung tung."
Cũng không nhìn xem tình hình hiện tại thế nào, tốn chút tiền để cho bọn họ quản miệng cũng tốt.
Trong lòng mấy người họ đều có chút không thuận khí, rầu rĩ không nói lời nào, Phùng Kiến Thiết là như thế nào cũng không nghĩ tới, như thế nào vừa mới bắt đầu sự tình phát triển liền không dựa theo kiếp trước, đến cùng là sai ở chỗ nào đâu?
Kiếp trước Lâm Thính Vãn tuy rằng không nói là nhiệt tình, nhưng rất dễ dỗ, đầu óc thập phần đơn thuần, lúc này đây ngay cả nói cũng không nói chuyện với anh ta, thật vất vả gặp một lần còn lạnh như băng, ánh mắt kia chứa đầy khinh thường cùng chướng mắt, chẳng lẽ chuyện kiếp trước đều là phán đoán của mình?
Lưu Kim Hoa thấy mấy người đi ra, vừa nhìn bộ dáng đã biết bọn họ ở nhà ông Lâm không chiếm được tốt, nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, cái miệng kia của Trình Hoa Trân nổi danh rất lợi hại ở toà nhà công nhân viên chức, có thể chiếm được chỗ tốt mới là lạ.
Nhưng mà bà ta liền thích bộ dáng người hai nhà gây thù, như vậy con gái của mình càng có cơ hội, nghĩ như vậy lập tức nhiệt tình nghênh đón gọi Triệu Quế Cầm lại, "Chị Quế Cầm.”
Triệu Quế Cầm cùng Lưu Kim Hoa không tính là quá quen thuộc, nhưng là hiện tại bất luận là ai nhiệt tình với bà ta, bà ta đều nhìn thuận mắt, cũng dừng bước cùng người chào hỏi.
Phùng Triệu Sâm phải nhanh chóng về nhà, Phùng Triệu Khôn và con trai Phùng Kiến Thiết lại càng không muốn ở lại tòa nhà công nhân viên chức khu Nam mặc cho người ta chê cười, không đợi Triệu Quế Cầm đã rời đi trước.
Cái này còn thuận tiện cho Lưu Kim Hoa cùng Triệu Quế Cầm, hai người rõ ràng đều không quen thuộc, lại giống như chị em ruột trò chuyện với nhau.
Trình Hoa Trân đi ra vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, ngược lại không nghĩ tới hai người này có quan hệ tốt như vậy, bà ấy không để ý bắt đầu bận rộn làm cơm tối cho người một nhà, Lâm Thính Vãn đi ra muộn hơn mẹ mình một bước, bưng rổ rau lên tiếp tục hỗ trợ.
Sự coi thường của bọn họ làm cho Triệu Quế Cầm vô cùng tức giận, nặng nề "Hừ" một tiếng, chọc cho mọi người nhìn về phía bà ta, bà ta mới có chút dương dương đắc ý nhìn thoáng qua Trình Hoa Trân cùng Lâm Thính Vãn.
Bà ta chính là muốn cho hai mẹ con này nhìn xem, các người không phải chướng mắt con trai tôi sao? Đó chính là các người không có ánh mắt, không nhìn thấy sao con trai của tôi vừa mới xoay người đã có người vội vàng muốn gả đến nhà tôi.
Lâm Thính Vãn nhìn thoáng qua hai người rồi thu hồi ánh mắt, trong lòng nhịn không được muốn cười, lại nói tiếp Lưu Kim Hoa thật đúng là có duyên phận với nhà họ Phùng, trong sách con gái Lưu Kim Hoa sau khi ly hôn với chồng cũng đi vùng duyên hải làm công, liền quyến rũ Phùng Kiến Thiết một trận, vốn dĩ muốn kiếm một khoản tiền, kết quả Phùng Kiến Thiết tìm một người lợi hại hơn, không chỉ không kiếm được tiền còn bị đánh một trận.
Nhưng Lưu Phượng Chi cũng không phải là người tốt, trong lúc dây dưa đã làm mặt của Phùng Kiến Thiết và cô gái kia bị rách da, bị người khác cười rất lâu.
Nếu như hai người họ lần này ở cùng một chỗ, thời gian sau này phỏng chừng sẽ rất náo nhiệt, nhưng mà chuyện nhà người ta Lâm Thính Vãn mới lười quản, cúi đầu giúp mẹ vặt rau, hoàn toàn không nhìn hai người ở nơi xa.