Thời đại này, ăn thịt không giống đời sau, liền tính là hai vợ chồng đều là công nhân viên chức cũng không làm được bữa nào cũng ăn thịt, nhà họ Lâm ở toà nhà này cũng được tính là có điều kiện tốt một chút, tần suất ăn thịt so với nhà khác đều cao, hôm nay trong ngăn tủ lại bày rất nhiều thịt, không khỏi làm cho người ta nhìn đến có chút hâm mộ.
Trình Hoa Trân cười gật đầu, Lâm Thính Vãn đứng bên cạnh mẹ ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Dì Thúy Phân.”
Lý Thúy Phân "Ừm" một tiếng, nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Thính Vãn một cái, cô bé này coi như là chính mình nhìn lớn lên, thật sự là đẹp từ nhỏ đến lớn, trước kia tính tình rầu rĩ còn không rõ ràng, từ nửa tháng trước cả người thay đổ càng thêm tự tin, toàn thân đều tản mát ra hào quang không giống nhau, khẽ mỉm cười, mặt mày cong cong, làm cho người ta nhất thời cảm thấy trong lòng đều ngọt ngào. Khó trách còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông đã có không ít người hỏi thăm cô bé này.
Sau khi vào nhà xưởng làm việc, người làm mai mối lại càng nhanh đạp gãy cửa nhà họ Lâm, trước đó không lâu vợ của chủ nhiệm Phùng nhìn cô một cái cũng nhanh chóng tìm người giật dây cháu trai nhà mình, nghe nói điều kiện nhà họ Phùng cũng tốt, cháu trai chủ nhiệm Phùng lại càng làm việc ở Cung Tiêu Xã.
Trong mắt Lý Thúy Phân lại hâm mộ nhiều hơn vài phần, nhà họ Lâm mấy năm nay thật đúng là quá tốt, sau đó lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Trình Hoa Trân, Trình Hoa Trân nhíu mày một chút sau đó nói với Lâm Thính Vãn, "Vãn Vãn, con đi vào dạy em con làm bài tập đi.”
Tới nơi này nửa tháng Lâm Thính Vãn đã tìm hiểu không ít chuyện, lúc này Lý Thúy Phân khẳng định có chuyện gì đó muốn nói với mẹ, cô cũng không ở lâu, quay người liền dẫn theo Lâm Thính Vân về nhà.
Sau khi vào nhà, cô mới hỏi Lâm Thính Vân: "Tại sao mẹ lại đánh em?”
Nhà họ Lâm có năm đứa con, anh cả Lâm Tri Học ở bộ đội, chị hai Lâm Thính Chu đã đi lấy chồng, Lâm Thính Vãn xếp hàng thứ ba, em trai thứ tư và em gái út là thai đôi, năm nay sắp mười lăm tuổi, thời đại này đi học muộn hiện tại đang học trung học cơ sở.
Hôm nay là chủ nhật trường học cho nghỉ, em tư Lâm Tri Văn đi đưa đồ cho nhà bà ngoại, em gái út Lâm Thính Vân chưa làm xong bài tập nên bị mẹ Trình Hoa Trân không cho cô bé đi.
Lâm Thính Vân nghe thấy chị ba hỏi không thèm để ý bĩu môi, "Còn có thể vì sao, em lừa bánh hạch đào và táo của Lâm Lương Quân.”
Lâm Lương Quân là con trai của bác cả nhà họ Lâm, cũng là bạn học với Lâm Thính Vân.
Ông bà nội nhà họ Lâm thiên vị cháu trai, không thiên vị con trai của người con nào cả, mà thiên vị tất cả con trai trong nhà, bánh hạch đào và quả táo đều là bà nội trộm cho Lâm Lương Quân và Lâm Tri Văn, Lâm Tri Văn cầm về nhà chia cho chị ba Lâm Thính Vãn, em gái và cha mẹ, Lâm Thính Vân tức giận liền đi lừa gạt Lâm Lương Quân.
Nói đến Lâm Lương Quân là anh họ của mình, Lâm Thính Vãn đại khái biết một chút, tuy rằng tuổi tác tương đương với em trai em gái, nhưng não cũng không có linh hoạt như vậy, từ nhỏ lại thích chơi đùa sau mông em trai em gái, Lâm Thính Vân muốn dỗ cậu ấy ăn rất dễ dàng, bất quá chờ cậu ấy phục hồi tinh thần lại khẳng định sẽ về nhà cáo trạng, này không bác gái liền tìm mẹ nói.
Hai chị em vừa nói chuyện vừa vào phòng, ký túc xá công nhân viên chức là phòng gạch đỏ ba tầng lầu, nhà họ Lâm ở lầu hai, hành lang dài đối diện với các cửa nhà là phòng bếp của các nhà, vào cửa là phòng khách, phía sau phòng khách là hai phòng ngủ, một phòng cha mẹ ở, một phòng là Lâm Thính Vãn và Lâm Thính Vân, cha ở phòng khách ngăn cách một tấm ván gỗ làm cho em tư một gian phòng nhỏ, là phòng ngủ của cậu bé.