Chương 17

Phùng Kiến Thiết:...... Mẹ là chê con còn chưa đủ mất mặt sao? Đánh gãy chân ở đâu? Bị đánh ở đâu? Là ngã hay ngã.

Anh ta ở trong lòng không tiếng động hò hét, thế nhưng Triệu Quế Cầm đã vừa hô vừa vọt tới cửa hướng về phía sân lớn tiếng khóc la, "Ây da, tên khốn nào đem chân con tôi đánh gãy vậy.”

Người trong viện vừa nghe được tiếng kêu của Triệu Quế Cầm, liền liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhiều người đều là biểu tình đắc ý vì mình đã đoán chuẩn: Xem đi tôi không đoán sai đi, Phùng Kiến Thiết chính là bị người đánh.

Phùng Kiến Thiết nghe tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, vì tránh cho có người làm bộ làm tịch tiến lên quan tâm mình, kì thực là chê cười mình, liền đen mặt đem mẹ mình kéo trở về "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Chồng Phùng Triệu Khôn đi tới nhìn đứa con trai bị thương, trầm mặt hỏi, "Làm sao vậy?"

Lúc còn trẻ Phùng Triệu Khôn làm việc ở xưởng máy móc nông nghiệp, sau đó xảy ra một sự cố bàn tay của ông ta bị gãy một ngón, sau đó liền điều đến một khoa tầm thường, ông ta không đồng ý liền lĩnh một khoản bồi thường rồi về nhà ở.

Bởi vì không có công việc, anh em trong nhà lại từng bước thăng chức ở nhà máy đường, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, cả người liền trở nên có chút buồn bực nặng nề, lúc nhìn người khác ánh mắt luôn mang theo một tia cảm giác nặng nề làm cho người ta sợ hãi.

Phùng Kiến Thiết ngược lại không sợ cha mình, thế nhưng Triệu Quế Cầm rất sợ hãi, bởi vì chồng bà ta hơi không vui liền sẽ động thủ, ngoại trừ không đánh con trai, mấy đứa con gái cùng chính mình đều không thiếu bị đánh, thấy chồng mình lại đây cũng dừng khóc nhìn con trai, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Phùng Kiến Thiết đem chuyện mình bị đánh nói một lần, trong nhà ai cũng không hoài nghi đến trên người ba chị em nhà họ Lâm, ngược lại bắt đầu hoài nghi đồng nghiệp của Phùng Kiến Thiết, hơn nữa Phùng Triệu Khôn nhìn thấy con trai xách về một đống đồ thì càng hoài nghi, khẳng định là ghen tị với con trai mình, không có bản lĩnh giáp mặt tìm việc, liền sau lưng đùa giỡn ám chiêu.

Nhưng mà chuyện này không có chứng cớ, vậy cũng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, khi Phùng Triệu Khôn nghe nói những thứ này đều là cho em trai của mình, sắc mặt nhanh chóng không vui.

"Cho nó nhiều như vậy làm gì, mấy năm nay cũng không giúp được gì cho gia đình chúng ta."



Triệu Quế Cầm cùng chồng suy nghĩ giống nhau, chuyện nhà họ Lâm, ông hai Phùng còn bảo bọn họ đừng quấn quít lấy nhà họ Lâm, cái gì gọi là quấn quít, thích một người còn sai rồi? Một nhà có con gái tốt thì nên quấn quít, Kiến Thiết nhà bọn họ ưu tú như vậy còn không lấy được?

Phùng Kiến Thiết không muốn nói quá nhiều với cha mẹ mình, chỉ nói, "Con muốn cưới Lâm Thính Vãn, còn phải nhờ chú hai hỗ trợ nói giúp.”

Triệu Quế Cầm nhìn con trai giống như ma ám, tâm tình liền không sảng khoái, bà ta cũng đã lớn tuổi rồi, thật vất vả ngóng trông con trai có thể cưới con dâu trở về giúp đỡ trong nhà, nào biết con trai liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lâm Thính Vãn da thịt non mềm, lớn lên giống như tiên nữ, cô gái như vậy có thể làm việc sao?

Tuy rằng người một nhà ở huyện thành không giống ở nông thôn còn phải trồng trọt, nhưng việc nhà cũng không ít, chẳng lẽ còn muốn bà ta tiếp tục hầu hạ một gia đình lớn?

Nhưng ở trong mắt Triệu Quế Cầm đàn ông trong nhà chính là ông trời, chồng cùng con trai nói gì đều không thể phản bác, không vui cũng liền giấu ở trong lòng, đương nhiên cỗ oán khí kia cũng đã chuyển đến trên người con dâu còn chưa vào cửa, dù sao về sau mặc kệ ai vào cửa, muốn làm chưởng quầy phủi tay thì khẳng định không thể.

Nhà họ Lâm.

Lâm Tri Văn nằm trên giường cũng sắp ngủ thϊếp đi, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay nhìn thấy Phùng Kiến Thiết trộm đồ trong kho hàng của Cung Tiêu Xã, đứng lên khoác một cái áo khoác lại rón rén gõ cửa phòng chị ba.

Lâm Thính Vãn còn đang nói chuyện với em gái, nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Thính Vân lại tích cực "Vèo" một cái xuống giường mở cửa, thấy là Lâm Tri Văn, theo bản năng nhỏ giọng hỏi: "Anh tư, có chuyện gì vậy?

"Anh tìm chị ba."

Lâm Tri Văn nói xong, Lâm Thính Vân nghiêng người để cho anh tư vào phòng, Lâm Tri Văn quay đầu nhìn cửa phòng cha mẹ, không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, quay đầu lại nói với Lâm Thính Vãn: "Chị ba, hôm nay em phát hiện một chuyện lớn.”