Lúc Lâm Thính Vãn mang theo em trai em gái về nhà, mẹ cô đã làm xong cơm nước, bởi vì có chị gái đi theo, Trình Hoa Trân cũng không hoài nghi bọn họ ra ngoài làm gì.
Dù sao từ khi con gái thứ ba chuyển tới làm ở trạm phát thanh, thường thường mang hai đứa nhỏ đi Cung Tiêu Xã mua bánh hạch đào, Trình Hoa Trân nhìn vẻ mặt vui vẻ của con gái nhỏ, chắc hẳn lại đi mua bánh hạch đào, đứa nhỏ này giấu không được chuyện gì, có chút vui vẻ thì toàn bộ bày ra trên mặt.
“Hai đứa lại bảo chị ba mua bánh hạch đào cho mình đúng không? Ngày nào cũng chỉ biết thèm ăn.”
Trong lòng hai anh em có chuyện, cũng không phản bác lời mẹ nói, Trình Hoa Trân càng tin tưởng.
Nói xong con gái út, Trình Hoa Trân lại nhìn con gái thứ ba đang bưng thức ăn tới nói, "Vãn Vãn, tiền lương của con cũng đừng tiêu lung tung, con cũng lớn rồi trong tay mình vẫn phải có chút tiền tích góp.”
Ở thời đại này con gái chưa lấy chồng kỳ thật rất khó có tiền trong tay, cho dù có tiền lương cũng phải lấy mang về trong nhà làm tiền chi tiêu, nhưng cha mẹ Lâm đều để cho con cái mình tích góp tiền, chi tiêu trong nhà đều là tiền lương của hai vợ chồng, hơn nữa cha Lâm là nòng cốt kỹ thuật không thể thiếu ở nhà máy đường, tuy rằng chức vị không tính là cao, tiền lương cũng không thấp.
Điều kiện trong nhà coi như tốt, đối với kinh tế của con cái thì càng khoan dung, chỉ cần không tiêu lung tung, tiền đều ở trong tay con cái tự mình cầm.
Lâm Thính Vãn nghe mẹ nói như vậy, đương nhiên cũng không dám nói thật, chỉ nói, "Không sao, cũng không tốn bao nhiêu, tiền lương của con còn chưa sử dụng.”
Trình Hoa Trân còn muốn nói cái gì đó, Lâm Thính Vãn tựa hồ đã phát hiện ý đồ của mẹ mình, cô nhanh chóng bưng thức ăn vào nhà, Trình Hoa Trân nhìn con gái chạy trốn nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu, như thế nào càng lớn còn càng có tính tình trẻ con?
Nghĩ đến vừa mới gặp Phùng Kiến Thiết cái loại giống thuốc cao bôi trên da chó này, đoán chừng là đem con gái dọa sợ, cũng không vội vã nói nữa, dù sao hai ngày nay có người nhờ người đến hỏi thăm tin tức con gái cũng không ít, ngược lại là chính mình có thể hiểu rõ trước một chút, miễn cho gặp lại cái loại người như Phùng Kiến Thiết này, thật không thú vị.
Nhà họ Lâm ăn cơm tối rất vui vẻ hòa thuận, ăn cơm xong hai người nhỏ tuổi nhất làm bài tập, còn Lâm Thính Vãn thì chuẩn bị bản thảo sáng mai muốn phát.
Lâm Thành An ở trong phòng tìm kiếm sách vở liên quan đến máy móc, dự định dẫn người lại cải tiến một chút máy móc ở nhà máy đường, đề cao sản lượng một chút.
Trình Hoa Trân vừa đan áo len vừa nói chuyện với chồng mình, "Nghe nói tổ động cơ chạy bằng hơi nước của các người sắp tới hai công nhân kỹ thuật đến từ Bắc Kinh, bao nhiêu tuổi rồi, kết hôn chưa?"
Lâm Thành An nghe được lời vợ nói liền khép lại cuốn sách máy móc cũ kỹ quay đầu lại nói, "Đều đã kết hôn, bọn họ đều mang theo người nhà cùng đến đây.”
Trình Hoa Trân có chút thất vọng "Ồ" một tiếng lại tiếp tục nói, "Bệnh viện chỗ chị dâu tôi làm ngược lại có tới hai cái bác sĩ trẻ tuổi, chị dâu nói lại lưu ý, nếu được liền giới thiệu cho Vãn Vãn."
Lâm Thành An gật đầu nói, "Được, lúc này phải hiểu biết rõ ràng."
Loại người như Phùng Kiến Thiết quá mức cực đoan, trong mắt Lâm Thành An loại người này cảm xúc ổn định là quan trọng nhất, ông ấy cảm thấy cảm xúc của Phùng Kiến Thiết không đủ ổn định, sợ sau khi kết hôn con gái bị bắt nạt.
Còn có Phùng Kiến Thiết người này có chút sức lực đều sinh trưởng ở ngoài miệng, nói dễ nghe là biết ăn nói, không dễ nghe chính là chỉ biết dỗ người, chỉ nói chứ không luyện kỹ năng.
Có lẽ con gái cũng phát hiện nên mới từ chối.
Trịnh Hoa Trân nói: "Chắc chắn rồi, chị dâu tôi làm việc rất cẩn thận."
Lâm Thành An tin tưởng, nói xong chuyện của con gái thứ ba Trình Hoa Trân lại nghĩ đến thứ ba tuần sau con gái lại muốn sinh con, lại cùng chồng thương lượng dự định đi thành phố trước, cũng đem quần áo của cháu ngoại hoặc là nói cháu ngoại chưa ra đời đưa qua, đừng đợi đến khi sinh mới vội vàng bận rộn.
Đứa con thứ hai và con rể thứ hai lại là lần đầu tiên làm cha mẹ, thông gia đi đứng còn có chút tật xấu, sợ làm cho luống cuống tay chân.
"Ừ, chúng ta đi trước, nhưng mà bên này tôi còn có chút không thoát ra được, tôi đưa các người đi qua, tôi nhìn xem Chu Chu liền phải chạy về gấp."