Chương 14

Ba người không có ham chiến, sợ tiếng la của Phùng Kiến Thiết sẽ đem người ở thôn xung quanh đây kêu tới, hung hăng đánh một trận liền đem gậy gỗ hướng về trong sông ném một cái, sau đó mượn cỏ lau chạy hướng về đại lộ bên kia.

Lúc này tại một con đường khác ờ ngã ba giao lộ vừa vặn lái tới một chiếc xe Jeep quân dụng, tốc độ xe cũng không nhanh, đang nhìn thấy ba người Lâm Thính Vãn càng là giảm lại tốc độ xe.

Chậm rãi đi theo sau ba người.

Chờ Phùng Kiến Thiết tránh thoát khỏi bao tải muốn tìm người đánh mình, liếc mắt nhìn qua nơi nào còn có người, chỉ nhìn thấy một chiếc xe Jeep lái ở trên đường lớn, không thể hiểu được bị đánh một trận, muốn báo công an nhưng nhìn thấy hộp sữa bột rơi lả tả đầy đất lại không dám động, những thứ này muốn bị người ta biết, công việc cũng không còn.

Đầu này, Lâm Thính Vãn mang theo em trai em gái về tới thị trấn, lúc ở trạm xe buýt chờ xe cái chiếc xe Jeep kia đi phương hướng ngược lại chạy nhanh mà đi, ba người nhìn xe đồng thời nghĩ tới anh cả đang ở bộ đội, hôm nay nếu là có anh cả ở đây, khẳng định càng phải hung hăng đánh Phùng Kiến Thiết một trận.

Sau khi Cố Luật Hoài đột nhiên tăng tốc, người ngồi ở ghế lái phụ bởi vì quán tính trực tiếp đυ.ng vào lưng ghế cứng rắn, ngay cả buồn ngủ cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mắng một câu, "Ông Cố, rốt cuộc cậu có biết lái xe hay không?”

“Cậu tới?" Cố Luật Hoài cũng chưa nhìn người ngồi ghế lái phụ một cái, liền lạnh lùng nói một câu.

Liên Chiến không nói lời nào, ai bảo chính mình lúc này bị thương ở chân đâu?

Ngủ mấy tiếng rồi, nên Liên Chiến cũng không buồn ngủ như vậy nữa, kế tiếp còn có mấy tiếng đi xe, nên dứt khoát nói chuyện cùng Cố Luật Hoài, "Lại nói tiếp nhà ông Lâm chính là ở huyện Long An, lần này nếu không phải có nhiệm vụ gấp và tôi lại bị thương, tôi thật đúng là muốn thay ông Lâm về nhà một chuyến, tôi rất thèm thịt khô dì Trình làm, mỗi một lần gửi đến bộ đội đều có một đống người tranh nhau ăn, nếu không phải ông Lâm giúp tôi giữ lại một chút tôi cũng không cướp được.”

“À, đúng rồi, nghe nói ông Lâm có hai em gái, tham mưu Đồ nói em gái ông Lâm vô cùng xinh đẹp, ông Lâm cũng là người bảo vệ em gái rất chặt chẽ, ngay cả anh em tốt như chúng ta cũng không biết có bao nhiêu xinh đẹp." Liên Chiến càng nói càng hăng hái cũng không quản Cố Luật Hoài có phản ứng mình hay không, đơn giản xoay người nhìn anh nói tiếp.



“Đoàn trưởng Cố, thủ trưởng già không phải lo lắng chuyện chung thân đại sự của cậu sao? Nếu không để ông Lâm giới thiệu em gái cho cậu? Hai cậu ở trường quân đội chính là anh em tốt, thân càng thêm thân?"

Cố Luật Hoài không nói gì, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, ánh mắt kiên nghị nhìn con đường phía trước kính chắn gió, Liên Chiến còn tưởng rằng người này chuyên tâm lái xe, cảm thấy không thú vị liền nhìn trái nhìn phải ngoài cửa sổ.

Lúc này ánh mắt Cố Luật Hoài vừa vặn dừng ở trạm xe buýt bên cạnh đường lớn, Lâm Thính Vãn đang cúi đầu nói chuyện với em trai em gái, mái tóc dài đen nhánh mềm mại được tết thành bím tóc đẹp mắt, trước trán rơi lả tả mấy sợi tóc nhỏ dán lên trán nghịch ngợm tung bay.

Không biết nói chuyện vui vẻ gì, đôi mắt đầy nước dịu dàng tỏa sáng, khóe miệng cong lên cười ngọt ngào, nghe không rõ cô đang nói cái gì, nhưng giọng nói của cô khẳng định rất dễ nghe, vài ngày trước anh nghe được Lâm Tri Học gọi điện thoại cho em gái, nói cái gì thì Cố Luật Hoài không nghe rõ, nhưng mà nghe được một thanh âm ngọt ngào, phảng phất so với kẹo sữa bán trong cửa hàng còn ngọt hơn.

Lúc ấy, Lâm Tri Học còn cầm ảnh em gái khoe với Cố Luật Hoài một chút, bởi vì em gái anh ấy thi đậu ở trạm phát thanh, đó là lần đầu tiên Cố Luật Hoài nhìn thấy Lâm Thính Vãn, trí nhớ của anh rất tốt, liền liếc mắt một cái cơ bản đã nhớ kỹ, không nghĩ tới hôm nay trên đường còn có thể gặp được các em trai em gái của Lâm Tri Học.

Cố Luật Hoài cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn bộ dạng hoang mang rối loạn của bọn họ, giống như sợ phía sau có thứ gì đó phát hiện ra bọn họ, liền có suy nghĩ dùng xe hộ tống bọn họ một đoạn.

Bỗng nhiên Lâm Thính Vãn nhìn thoáng về phía xe, tròng mắt của Cố Luật Hoài di động một chút, lập tức nhìn thấy cô đưa tay quàng lại khăn quàng cổ, cô đang ở phía nam hình như rất sợ lạnh, Cố Luật Hoài thu hồi ánh mắt, liền nghĩ loại địa phương hoang dã như phía bắc có thể không thích hợp với cô.

Trong lòng điểm kia ý nghĩ cũng liền toàn bộ thu hồi lại, càng là không nói chuyện với Liên Chiến.

Lúc này, Liên Chiến lại càng không nghĩ tới miệng mình lại linh như vậy, không bao lâu nữa Cố Luật Hoài thật đúng là thân càng thêm thân với Lâm Tri Học, nếu biết rằng là như thế này, anh ta nên thay chính mình nói, thật sự là hối hận vì đã không làm như vậy.