Cho nên cô dặn dò một câu, "Vậy các em phải cẩn thận."
Nói xong cô liền nhặt hai khúc gỗ bên cạnh, nhét vào tay Lâm Tri Văn, "Cầm đi, nhớ đánh vào chỗ thịt mềm.”
Lâm Tri Văn gật đầu, nhìn thoáng qua chị ba có diện mạo ngọt ngào, lại nhìn cây gậy gỗ to bằng cánh tay của mình, sao lại có cảm giác chị ba không làm tiên nữ nữa? Lập tức cầm lấy khúc gỗ chạy về phía bụi cỏ lau.
Sáu giờ, người của tổ mua sắm đều sôi nổi tan làm, Phùng Kiến Thiết dự định từ kho hàng lấy chút đồ hộp, sữa mạch nha gì đó lại đi tìm chú của mình, để chú ấy nói chuyện với nhà họ Lâm về chuyện của mình và Lâm Thính Vãn.
Làm tổ trưởng tổ mua anh ta hắn cũng không có quyền lợi tự mình lấy đồ của nhà nước, một khi bị bắt được khẳng định công việc này không giữ được, thế nhưng đồ vật ở nơi này có không ít, mỗi một lần lại là cuối tháng mới kiểm kê hàng tồn kho, hơn nữa đến lúc đó anh ta tùy tiện tìm cớ đem lỗ hổng bổ sung trở về hoặc là đem trách nhiệm giao cho người trực ban, cho nên chờ không có ai nữa liền yên tâm thoải mái lấy.
Không ngờ tới một màn này lại bị Lâm Tri Văn đang ngồi xổm chờ phát hiện, tuổi của Lâm Tri Văn tuy rằng còn chưa tính là lớn, nhưng không phải kẻ ngốc, là trộm lấy hay là bình thường cầm đi hoàn toàn phân biệt rõ ràng, nhưng mà cậu ấy cũng không có rút dây động rừng, mà là lặng lẽ chạy trở về.
Chờ cậu ấy và em gái vừa trốn kỹ liền nghe được tiếng chuông xe đạp, Lâm Thính Vãn cũng nghe được, tuy rằng em trai nhiều lần cam đoan sẽ bảo vệ tốt chính mình cùng em gái, nhưng làm chị gái cô vẫn là rất lo lắng, dù sao Phùng Kiến Thiết cũng không phải thứ đồ vật gì, nhưng lỡ như thất bại......
Cho nên trong tay cô nắm một cây gậy gỗ lặng lẽ mượn cỏ lau hướng em trai em gái bên kia dựa gần.
Trong lòng Phùng Kiến Thiết còn nghĩ đến chuyện tốt, mấy ngày nay trong lòng đều là cái kia mộng đẹp để cho tâm tình người kích động, trong mộng anh ta thành người giàu nhất ở một phương, bên người vờn quanh toàn là mỹ nữ...
Lại nghĩ đến Lâm Thính Vãn, hiện tại đây chính là đại mỹ nhân số một số hai ở tòa nhà công nhân viên chức, hết lần này tới lần khác khăng khăng một mực với mình, an tâm ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ của nhà mình, chỉ là trong mộng cô không có đi làm ở trạm phát thanh, mà là mặt xám mày tro làm việc ở phân xưởng, đây đại khái là tiếc nuối trong mộng.
Nhưng mà hiện tại tốt rồi, cô không chỉ có đi làm ở trạm phát thanh, thậm chí so với trong mộng còn xinh đẹp, mỗi ngày đi qua nhà máy đường trạm phát thanh sẽ lập truyền ra thanh âm khiến trái tim Phùng Kiến Thiết đều sẽ truyền đến cảm giác tê dại ngắn ngủi, hận không thể lập tức cưới cô về nhà.
Chỉ là nghĩ đến hiện tại Lâm Thính Vãn từ chối mình, Phùng Kiến Thiết có chút không thích hợp, nhưng mà quay đầu nghĩ lại có thể đây chính là tính tình sáng nắng chiều mưa của phụ nữ, một khi gả cho chính mình còn không phải ngoan ngoãn nghe lời, tựa như trong mộng giống nhau, không chỉ có hầu hạ tốt chính mình và người một nhà già trẻ, cuối cùng ngay cả chính mình ôm về con trai cũng nuôi dạy tốt như vậy...... Tóm lại phụ nữ nha, cưới về nhà là tốt rồi,
Anh ta càng nghĩ càng đẹp, thậm chí còn ngâm nga một bài hát nhỏ.
Mắt thấy xe đạp của Phùng Kiến Thiết càng ngày càng gần, Lâm Thính Vãn lại là lần đầu tiên làm loại chuyện này, có chút khẩn trương, đem gậy gỗ trong tay nắm chặt thêm một ít.
Lại nói tiếp, Phùng Kiến Thiết sống chết quấn quít làm cho cô có chút hoang mang, nhưng mà trong sách anh ta chính là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu như lúc này đây vẫn là như vậy, Lâm Thính Vãn khẳng định sẽ không đem cả đời của mình chôn vùi ở loại cặn bã nam này, cho nên vì hậu hoạn về sau, nên đánh đòn phủ đầu.
Tuy rằng chưa từng làm, nhưng làm cái gì cũng là lần đầu tiên, cho nên nhắm chuẩn cơ hội vài bước liền tới gần, bởi vì từ nhỏ học vũ đạo, nên động tác cô vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng, nhưng mà em trai Lâm Tri Văn lại so với cô còn nhanh hơn một bước, đầu tiên là ném một cây gậy gỗ ngắn ra ngoài trực tiếp cắm vào trong bánh xe Phùng Kiến Thiết, trong nháy mắt anh ta liền từ trên xe ngã xuống.
Còn không đợi anh ta phản ứng lại, trước mắt chính là một mảnh đen kịt, thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ba chị em trời sinh ăn ý đều không nói chuyện, vụt gậy gỗ trong tay lên trên người Phùng Kiến Thiết.
Phùng Kiến Thiết ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cũng cảm giác trên người truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ đành ôm đầu gào khóc thảm thiết lớn tiếng ồn ào.