Nhưng chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, đã sớm giống như người một nhà, nên bác sẽ nói ra lời từ tận sâu trong đáy lòng.”
“Cháu gái nhà cháu vừa nhìn đã biết là một cô gái thấu tình đạt lý, bộ dạng kia càng không nên quá kén chọn, nếu như ở thời điểm trước khi nhà con bé không xảy ra chuyện gì, vậy thì cho dù có muốn gả cho ai thì cũng vẫn là xứng đôi. Nhưng hiện tại trong nhà con bé không phải vừa mới xảy ra chuyện sao? Đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ, tuổi tác tốt mà gặp phải chuyện này, haizz, Nguyệt Mai à, nói một câu thẳng thắn thì, tình huống trong nhà cháu ra sao, người ngoài không biết thì bác cũng chẳng biết được đâu.”
Bác Hách lại uống một ngụm trà lúa mạch rồi tiếp tục nói: "Chỉ dựa vào tiền lương một tháng năm sáu mươi tệ của hai vợ chồng mà còn phải nuôi sống bốn đứa con, một nhà sáu người các cháu đã đủ chật chội rồi, hơn nữa cháu gái nhà cháu sau này cũng không sống ở đây lâu được, còn không bằng thừa dịp có người tốt thì nên gả cháu gái ra ngoài, cháu lại chuẩn bị một phần của hồi môn cho cháu gái, coi như là toàn bộ trách nhiệm của người làm mợ."
Mợ hai lại xoa xoa tay, rõ ràng bị bác Hách nói có chút động tâm, bản thân mợ hai và mợ Đường không giống nhau, đối với cháu gái Lâm Vãn Thanh có vẻ là rất thích, nhưng so với cuộc sống nhà mình, vẫn là nhà mình quan trọng hơn một chút.
Đây là lẽ đương nhiên của con người.
"Vậy bác gái nói người gả cho Thanh Thanh là ai vậy?" Mợ hai hỏi.
Bác gái Hách vừa thấy có tiến triển, lập tức mở miệng: "Là thế này, bác giới thiệu cho cháu gái đối tượng này, gia thế không tệ, cha mẹ đều là quân nhân, có một người anh em, người này quả thật không tệ, năm nay hai mươi sáu tuổi, bộ dạng đẹp, nhân phẩm cũng tốt, ở bộ đội quân khu thì làm phó đoàn trưởng, phụ cấp và tiền lương một tháng có thể nói là không ít đâu, cháu gái nhà cháu gả qua là lập tức có thể tùy quân, đây là ảnh chụp của người đó, Nguyệt Mai, cháu nhìn thử xem sao."