Đường Thu Đào nói xong liền muốn nhảy xuống giường, nhưng lại bị mợ Đường kéo trở về giường.
Đường Thu Đào ở nhà rất được cưng chiều, hai vợ chồng già nhà họ Đường cũng chưa từng dám động đến cô ta dù chỉ một chút, hiện tại lại bị mợ Đường kéo như thế, làm sao cô ta có thể chịu được chuyện này, lập tức liền nhảy dựng lên kéo tóc mợ Đường: "Dám kéo tôi à? Ai cho mấy người làm vậy với tôi!!!!”
Ngày thường mợ Đường là người quen làm công việc đồng áng, sức lực của mợ ấy rất lớn, một tay nắm lấy Đường Thu Đào, một tay ném qua một cái bạt tai vang dội.
"Bang" một tiếng, trực tiếp làm méo mặt của Đường Thu Đào, khuôn mặt Đường Thu Đào nóng bừng lên trông rất đau đớn, lỗ tai cũng ong ong hai cái, cô ta thét chói tai: “Chị còn dám đánh tôi sao?!!”
"Dựa vào cái gì mà không dám? Cô sắp đánh tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nhịn không dám trả đũa lại hay sao?”
Mợ Đường ôm tay, nhướng mày nhìn Đường Thu Đào, trong lòng đừng nói là thoải mái, có trời mới biết mợ ấy nhịn hai mẹ con Đường Thu Đào bao nhiêu năm, bị hai con người này tính toán bao nhiêu, hôm nay cuối cùng cũng được xả cơn kìm nén.
Đường Thu Đào bị vợ hắn đánh, cậu cả Đường bên cạnh cũng cả kinh, vốn dĩ hắn chỉ muốn nói chuyện cho em gái hiểu là được, không nghĩ tới vợ mình tự nhiên lại động thủ thế này?
Nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi đại đội trưởng của hắn biết đặt ở đâu bây giờ?
Cậu cả Đường vừa định nói chuyện, hai vợ chồng già lão Đường và Vương Xuân Hoa ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền đi vào trong, Vương Xuân Hoa vừa vào phòng liền nhìn thấy khuôn mặt con gái sưng lên, tóc tai bù xù nằm khóc trên giường, lập tức xông tới ôm lấy Đường Thu Đào: "Con gái yêu à, con bị làm sao đây? Sao mặt lại sưng hết lên như vậy? Còn khóc nữa chứ, ai dám bắt nạt con vậy hả?!”
Cha mẹ vừa đến, Đường Thu Đào giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, cô ta càng khóc lớn tiếng hơn như thể vừa bị oan ức lắm.