Chương 13

Tất cả chỗ bụi kia đều rơi trên mặt cậu cả Đường, cậu cả Đường hứng một đống bụi bặm nên càng thêm tức giận, hắn là đại đội trưởng trong thôn, Đường Thu Đào đây chính là đang hành xử như một nhà tư bản bóc lột, cô ta mỗi lần muốn làm gì thì đều phải nhìn vào mặt mũi đại đội trưởng là hắn, lỡ như làm mất mặt nhà họ Đường thì sao đây?!

Tức giận đến mức bốc hỏa, cậu cả Đường trấn an Lâm Vãn Thanh: “Thanh Thanh à, con đừng sợ, cậu cả đây sẽ làm chủ cho con!”

Nói xong, cậu cả Đường liền hùng hổ đi đến phòng Đường Thu Đào, mợ Đường cũng đi theo ở phía sau.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, khóe miệng Lâm Vãn Thanh khẽ nhếch lên.

Ồ, vở kịch hay sắp đến rồi.

Trong túp lều phía tây, Đường Thu Đào còn đang nằm mơ mộng trên giường, đột nhiên "phanh" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, một tiếng rống liền vang lên.

“Đường Thu Đào, dậy mau lên cho tao!”



Đường Thu Đào đột nhiên giật mình tỉnh giấc: “???”

Cái gì vậy? Có trận động đất sao?

...

Đúng là không thể xảy ra động đất, càng không có khả năng, chỉ có điều bây giờ trong phòng có một người họ Đường đang phun trào như núi lửa.

Đầu tóc Đường Thu Đào rối như mớ ổ gà, nhìn xung quanh trong chốc lát, phát hiện bốn phía cũng không có gì khác thường, không ngủ đủ giấc mà đã phải rời giường khiến cho cơn tức giận liền dâng lên, hướng về phía cậu cả Đường mà hô to: "Anh cả, anh đang làm gì vậy, mới sáng sớm mà đã phát điên cái gì?"

Ngày thường Vương Xuân Hoa làm cho Đường Thu Đào có thói quen hư hỏng, từ cách nói chuyện cho tới bây giờ đều là không cần nghĩ trước nghĩ sau, cho dù là nói chuyện với cậu cả Đường làm đại đội trưởng cũng không hề có chút khách khí nào.

Nếu dựa vào lẽ thường, cậu cả Đường có lẽ còn có thể nhịn. Nhưng lúc này, trong lòng cậu cả Đường vốn đã là một bụng lửa, vừa nghe Đường Thu Đào nói mình phát điên, trong lòng lập tức nổi giận, mặt tối sầm lại mà chỉ vào chiếc đầm màu đỏ hồng đặt ở trên đầu giường, mở miệng hỏi: "Ai đã cho mày tiền mua cái đầm này?"