Chương 9: Chúng Ta Vẫn Kịp

“Anh trai đó có nói tên cho em không?”

“Anh ấy nói anh ấy họ Trình.”

Hướng Vãn nghe xong lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, nhưng nghĩ xong cô lại quay lại, cúi xuống ôm đầu cô bé, hôn lên trán cô nhóc mấy cái.

Sau đó lao ra như cơn gió chiều, từ xa cô nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng dưới gốc cây hòe trước cổng.

"Trình Tuân."

Ngôi nhà của cô cuối cùng cũng có hy vọng rồi.

Hướng Vãn kìm nén lại hưng phấn, hỏi: "Anh quay lại rồi?"

Trình Tuân gật đầu, trong tay anh cầm một chiếc túi vải, tóc rối bù vì gió, vẻ mặt có chút hốc hác: "Hướng Vãn, tôi tới xin lỗi cô, thực sự xin lỗi."

Hướng vãn nghĩ thầm, không phải anh đã quay lại rồi sao? Còn xin lỗi cái gì? Bèn nói: "Không sao, vẫn chưa quá muộn." Trình Tuân nhéo ngón tay, cố gắng đoán ý của cô. Nơi này không có đèn đường, chỉ có ánh sao mờ nhạt chiếu xuống, Trình Tuân có thể nhìn thấy rõ nụ cười trên mặt và trong mắt Hướng Vãn.

Hướng Vãn ngước lên nhìn anh: “Còn mười lăm ngày nữa, chúng ta vẫn kịp.”

Chúng ta vẫn kịp, Trình Tuân lặng lẽ thở dài, anh vượt núi vượt sống, mệt mỏi chạy thẳng đến đây cũng chỉ vì muốn nghe câu vẫn kịp này.

"Anh ăn cơm chưa?"

Trình Tuân nói anh sẽ quay lại nhà máy ăn cơm.

Giờ này chắc nhà máy cũng chẳng còn đồ ăn nữa, Hướng Vãn nắm lấy cánh tay anh, nói: "Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn."

“Nhưng Hướng Vãn." Trình Tuân có chút ngượng ngùng: “Tôi... Tôi hết tiền rồi.”

“Tôi cũng không mang theo tiền.” Hướng Vãn nháy mắt: “Yên tâm, tôi có cách.”

"Cách gì thế?"

"Bán anh đi."

Trình Tuân gãi đầu: “Được thì được đó, nhưng tôi không có giá trị bao nhiêu đâu.”

Hướng Vãn cong người bật cười.

Hai người đi quanh co một đoạn đến lối vào của một con hẻm, ở đó có một chiếc xe ba bánh đang đỗ, bên cạnh có ba chiếc bàn vuông nhỏ, chủ sạp đeo tạp dề màu trắng đang chào đón khách, khi quay lại nhìn thấy Hướng Vãn, ông ấy lập tức mỉm cười: “Ái chà, tiểu Vãn Vãn, khách quý đây mà.”

Hướng Vãn hất cằm về phía chiếc bàn vuông nhỏ, ra hiệu cho Trình Tuân ngồi trước, sau đó quay người nhỏ giọng nói với chủ sạp: “Bác Phương, cháu không mang tiền, cho cháu ăn nợ hai bát hoành thánh trước được không?”

Bác Phương xua tay: "Không sao."

Khoảng mười phút sau, hai bát hoành thánh được đặt lên bàn, bên trên còn rắc thêm một ít tôm khô và nấm vụn, mùi hương rất thơm. Trên xe ba bánh của bác Phương có mấy lọ gia vị, bao gồm dầu ớt, hạt tiêu và nước sốt hoa hẹ, cả Hướng Vãn và Trình Tuân đều không thích ăn cay nên chỉ rắc một ít hạt tiêu.

Hướng Vãn nói: “Trình Tuân, thật ra tôi đã ăn cơm rồi.”

Trình Tuân ngẩng đầu nhìn cô, có chút không hiểu. Hướng Vãn múc mấy thìa hoành thánh trong bát mình, bỏ vào bát của anh: "Bà nội đã khỏe lại chưa?"

Trình Tuân nói: "Khỏe rồi, hôm đó tôi đi vội quá, đáng lẽ phải nhờ người nói với cô một tiếng mới đúng, cũng không ngờ rằng phải ở lại nhiều ngày như vậy. "

Hướng Vãn nói không sao, bảo anh mau ăn đi.

"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Kết hôn."

"Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ." Trình Tuân vừa húp một thìa nước dùng liền bị sặc: "Không phải nhanh quá sao?"

“Có hơi vội vàng, nhưng cũng hết cách rồi, còn phải nộp đơn cho nhà máy, nhà máy cũng phải xem xét, có rất nhiều việc phải làm.”

Trình Tuân nói: "Mấy việc này cần hai ba ngày là đủ rồi, hay là chúng ta gặp ba mẹ hai bên trước nhé? Cô cảm thấy gặp ở bên nào trước thì thích hợp? "

Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Gặp bên anh trước đi, nhà tôi ở gần hơn, gặp lúc nào cũng được."

Trình Tuân gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ gọi điện cho ba mẹ tôi, thứ bảy sẽ qua đó.”

“Ừm.” Hướng Vãn chỉ vào Trình Tuân: “Tóc của anh hơi dài.”

“Ngày mai tôi sẽ đi cắt.”

Ăn hoành thánh xong, toàn thân Trình Tuân nóng bừng, anh cầm bát đũa của mình và Hướng Vãn đưa cho bác Phương, sau đó nói với Hướng Vãn: “Đi thôi, tôi đưa cô về trước, ngày mai sẽ đưa tiền cho cô."

Hướng Vãn xua tay nói: "Không cần đưa, lần sau đãi tôi ăn cơm là được."

"Cũng được."

Sau khi đưa Hướng Vãn về xong, Trình Tuân lại đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về đến nhà máy. Anh rất mệt mỏi, nhưng ngồi tàu mười bảy, mười tám tiếng, còn đi bộ cả một đoạn đường dài như vậy, trên người rất bẩn. Anh cảm thấy nếu không tắm rửa sạch sẽ thì rất khó ngủ.

Trình Tuân cắn răng, nhẹ nhàng lấy trong tủ ra một bộ quần áo để thay, sau đó lấy chậu rửa dưới gầm giường ra rồi đi đến phòng chứa nước.

Hiện tại anh đang ở trong ký túc xá của nhà máy. Tòa anh đang ở trước là tòa nhà hành chính, sau này được sửa thành ký túc xá. Tổng cộng có bốn tầng, bọn họ sống ở tầng trên cùng, ba tầng còn lại đều là nhà kho.

Nhà máy có rất nhiều công nhân độc thân và xa nhà, có năm phòng ký túc xá dành cho công nhân nam, mười sáu người ở một phòng. Do lo ngại về vấn đề an toàn nên nhà máy không bố trí ký túc xá cho công nhân nữ.

Trình Tuân đặt chậu rửa vào bồn rửa, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo. Có rất nhiều công nhân nam khi tắm ở đây đều sẽ cởi cả qυầи ɭóŧ, nhưng Trình Tuân không làm được nên luôn mặc qυầи ɭóŧ.

Nước vào mùa đông cực kỳ lạnh, Trình Tuân cắn răng gội đầu, sau đó kỳ cọ người bằng xà phòng. Đến khi tắm rửa sạch sẽ xong, toàn thân anh đã run lên vì lạnh. Anh xắn quần lên, giặt sạch quần áo đã thay rồi trở về phòng, lúc này đã hơn một giờ đêm.

Trình Tuân leo lên giường, đắp chăn kín người, cứ nghĩ tới cảnh Hướng Vãn chạy về phía mình trong bóng tối, anh lại khẽ mỉm cười.

Đêm qua Hướng Vãn ngủ rất ngon, buổi tối lúc về nhà còn ngâm nga một bài hát, sau khi ngã xuống giường liền ngáy đến sáng, tỉnh dậy lại tiếp tục hát. Tô Tuyết Mai đang nấu ăn trong bếp thấy vậy cũng rất vui khi biết mình không cần phải chạy khắp nơi để tìm bạn đời phù hợp cho con gái nữa. Mặc dù chưa gặp Trình Tuân bao giờ nhưng bà tin tưởng vào mắt nhìn của con gái mình.