Chương 5: Gặp Mặt

Trình Tuân đi đến trước mặt cô, khựng lại một chút rồi nói: "Xin chào, Hướng Vãn."

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện mình phải hơi nâng cằm lên mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Trình Tuân. Mặc dù dáng người anh không thể nói là cường tráng, nhưng lại khá cao.

Sau khi nói xong, Trình Tuân bình tĩnh nhìn Hướng Vãn, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào. Hướng Vãn cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của anh nên lại muốn cười. Trong lúc cấp bách, cô cắn chặt môi dưới, đứng dậy nói: "Chào anh, kỹ sư Trình." Sau đó dùng tay làm động tác mời: "Ngồi đi."

Trình Tuân ngồi xuống, cầm ấm nước bên cạnh rót cho Hướng Vãn một cốc nước, cũng rót cho mình một cốc. Một lát sau, người phục vụ mặc bộ đồ màu đỏ đi tới, hỏi bọn họ muốn gọi món gì. Trình Tuân nhận lấy thực đơn rồi hỏi Hướng Vãn muốn ăn gì, Hướng Vãn nói mình ăn gì cũng được.

Trình Tuân gọi hai món nguội và hai món nóng: kim cao trộn bắp cải thái sợi, cá xốt chua ngọt, xôi vịt và củ sen xào lát.

Người phục vụ vừa ghi thực đơn vừa hỏi Trình Tuân: "Anh bạn trẻ, cậu không phải người địa phương phải không?"

Trình Tuân nói rằng anh là người phương Bắc.

Người phục vụ mỉm cười, cởi mở nói: “Bảo sao nói tiếng phổ thông tốt như vậy. Người phương Nam phát âm hơi mềm, không rõ ràng như người phương Bắc.” Sau đó cô ấy xé bản sao của tờ giấy, dùng tăm ấn nó lên bàn.

Người phục vụ vừa rời đi, Hướng Vãn liền cảm thấy có chút lúng túng, cô cầm lấy chiếc găng tay len bên cạnh, nhéo quả cầu nhỏ trên đó, tìm chủ đề nói: “Nhà hàng này không tệ nhỉ?”

Trình Tuân gật đầu nói phải.

“Dạo này các anh có bận không?”

"Cũng bình thường, tháng sau tàu Bạch Vân sẽ chạy thử. Nếu suôn sẻ thì không phải tăng ca liên tục nữa."

Lúc này, người phục vụ đã bưng tới đồ ăn tới, Trình Tuân đứng dậy, cầm lấy đĩa rồi đặt lên bàn: “Hướng Vãn, để tôi nói qua về hoàn cảnh gia đình tôi nhé!” Hướng Vãn nghe vậy, nhanh chóng đặt đũa xuống rồi ngồi thẳng người.

Trình Tuân mỉm cười nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói, như vậy thoải mái hơn... Gia đình tôi có bốn người, tôi, ba mẹ tôi và một đứa em trai. Hiện tại ba mẹ tôi đang cải tạo lao động ở nông trường 398, còn em trai tôi thì làm kiểm lâm ở lâm trường Hoài Hà.”

Hướng Vãn đã nghe người trong nhà máy nói về gia đình của Trình Tuân, có vẻ như ba mẹ anh đều là thành phần trí thức, không biết đã phạm lỗi gì mà bị điều về nông thôn. Nhưng Hướng Vãn hiểu rằng, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, còn đang ở nơi công cộng, có một số việc không thể hỏi, nhưng cũng không thể để chủ đề kết thúc.

Cô chọn một chủ đề, nói: “Em trai anh trông có giống anh không?”

Trình Tuân: "Thằng bé nhỏ hơn tôi bốn tuổi, tên là Trình Nghiên, Nghiên trong nghiên mực, tính cách thằng bé trái ngược hoàn toàn với tôi, nó rất hướng ngoại."

Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao tên của anh là bộ Ngọc, còn tên em trai anh lại là bộ Thạch?" Có phải ba mẹ anh thích anh hơn không? Tất nhiên, câu cuối cùng Hướng Vãn chỉ có thể hỏi thầm trong lòng.

Trình Tuân nói: "Mẹ tôi rất thích ngọc, vậy nên lúc tôi mới sinh ra, bà ấy đã đặt cho tôi một cái tên có bộ Ngọc. Tuy nhiên, lúc còn nhỏ tôi thường xuyên bị bệnh khiến gia đình tôi rất đau đầu. Vì vậy, sau khi em trai tôi chào đời, mẹ tôi đã rút ra được bài học, đặt cho nó một cái tên cứng rắn có bộ Thạch." Trình Tuân dùng hai tay ra dấu: "Không phải rất cứng rắn sao?"

“Ồ, ra là vậy.” Hướng Vãn không ngừng gật đầu: “Bà nội tôi cũng từng nói, người ở dưới quê thường cố ý chọn những cái tên mộc mạc, nói là như vậy sẽ dễ nuôi hơn.”

"Có lý."

“Vậy.” Hướng Vãn chống cằm, nhìn Trình Tuân bằng ánh mắt sáng ngời: "Em trai anh không hay bị bệnh như anh phải không?”

Trình Tuân nói ừ.

Hướng Vãn nghe vậy lập tức mỉm cười, dường như rất vui mừng với kết quả này, nói: "Tôi cũng có một đứa em trai, năm nay mười bảy tuổi. Tôi còn có một anh trai và một chị dâu cùng đứa cháu chưa ra đời, không biết là cháu trai hay cháu gái.” Có lẽ cảm thấy nói như vậy có hơi chung chung nên Hướng Vãn lại nói tiếp: “Là con của anh chị tôi, ba mẹ tôi vẫn còn khỏe, ba tôi đã nghỉ hưu, mấy năm trước sức khỏe ông không được tốt, hiện tại đang mở quán sửa xe đạp, còn mẹ tôi là nội trợ, rất thích lao động."

Trình Tuân từng nghe giáo viên nói trong tiết làm văn rằng phải thông qua lời nói và hành động của nhân vật để thể hiện tính cách của nhân vật đó. Khi đó anh không hiểu rõ được câu nói nên bài văn của anh luôn chỉ ở mức trung bình. Nhưng hiện tại, anh đã có thể thông qua một loạt biểu hiện của Hướng Vãn mà đoán được đại khái tính cách của cô.

Đơn thuần, hồn nhiên.

Kết luận này cũng chỉ là dựa vào giác quan thứ sáu mà ra, không biết có chính xác không.

Sau khi ăn xong, Hướng Vãn cầm khăn quàng cổ và găng tay, đi theo Trình Tuân về phía quầy thu ngân. Bữa ăn tổng cộng hết bốn tệ tám hào hai. Trình Tuân lấy tiền từ trong túi ra và đưa cho nhân viên thu ngân.

Xe của hai người được đặt dưới gốc cây du trước nhà hàng, đối diện là công viên Lục Thủy. Hướng Vãn buộc khăn quàng cổ, ném găng tay vào trong rọ xe, hỏi Trình Tuân: “Kỹ sư Trình, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo một lát được không?"

Trình Tuân nói được.

Hai người chậm rãi đi về phía công viên, gió đêm mát lạnh phả vào mặt, Hướng Vãn dừng lại dưới ngọn đèn đường ở trước cổng, Trình Tuân thấy cô lấy ra một chiếc ví nhỏ từ trong túi vải, sau đó lại từ trong tui vải lấy ra hai tệ bốn hào đưa cho anh. Trình Tuân xua tay nói không cần, nhưng Hướng Vãn nhất quyết đưa cho anh. Trong nháy mắt, Trình Tuân đã hiểu ra, anh cảm thấy có lẽ Hướng Vãn không muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ với anh nên không muốn nợ anh bất cứ điều gì.

Làm xong, Hướng Vãn vuốt thẳng mái tóc bị gió làm rối tung, cô đi qua bên phải ghế đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Trình Tuân ngồi xuống.

Hướng Vãn ghi nhớ lời Tô Tuyết Mai nói, khi ở một mình với người đàn ông xa lạ thì nhất định phải ở nơi sáng sủa và dễ thấy nhất. Mặc dù Trình Tuân trông không giống người xấu lắm, anh điềm đạm như vậy, nhưng Hướng Vãn vẫn không dám mạo hiểm.

"Kỹ sư Trình, có một điều tôi nghĩ tôi nên nói rõ với anh."