Chương 19: Hướng Vãn Thích Ăn Chè Đậu Đỏ

Ngày hôm sau đi làm, Hướng Vạn mang theo hai bình cua ngâm rượu, định tặng cho Khương Huệ Như. sau khi Chu Tâm Ninh nhìn thấy, cô ta cười mỉa mai, hỏi: "Em gái, mang cho người yêu à?"

Hướng Vãn nghĩ thầm, cho dù cô có nói không phải thì Chu Tâm Ninh cũng sẽ không tin, vậy nên cô thẳng thắn thừa nhận, nhưng sự vô tư của Hướng Vãn lại khiến Chu Tâm Ninh cảm thấy rất khó chịu.

“Người ta đều nói con gái hướng về nhà chồng, em gái, em còn chưa lấy chồng mà đã như vậy rồi.”

Hướng Vạn cả đêm không ngủ ngon, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, khi bị Chu Tâm Ninh nói như vậy, ngọn lửa trong lòng cô chợt bùng lên, cô không thèm nhìn cô ta, ngồi xổm ở cửa thay giày, sau đó mở cửa, nói với cô ta một câu: “Chị dâu, sau này ai lo việc người đấy đi, được không?”

Thái độ thờ ơ của Hướng Vãn khiến Chu Tâm Ninh bực tức cả buổi sáng. Tô Tuyết Mai không chịu nổi nên theo chồng ra quán.

Hôm nay Khương Huệ Như đến sớm, đã đun sẵn nước nóng, Hướng Vãn rót cho mình một cốc, sau đó ngơ ngác nhìn ngọn đèn. Khương Huệ Như đưa tay ra khua khua trước mặt cô: “Em sao thế? Mới sáng sớm đã ngồi ngốc ra đấy rồi?"

Hướng Vãn kéo cô ấy lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chị Như, chị không nói với người khác rằng em vì phân nhà nên mới hẹn hò với Trình Tuân đâu đúng không?”

"Không, sao chị phải nói thế?"

“Vậy thì tốt.” Hướng Vãn ôm chặt lấy cô ấy: “Chị gái yêu quý, em van chị đừng nói ra.”

"Vậy chắc chắn chị sẽ không nói, nếu người khác có hỏi, chị sẽ nói em với Tiểu Trình bởi vì" Khương Huệ Như duỗi một ngón tay, nói từng chữ một: "Bởi vì thích nhau nên mới hẹn hò."

“Khó nghe chết mất.” Hướng Vãn đứng dậy tóm lấy cô ấy, Khương Huệ Như kêu oa oa chạy ra ngoài. Lúc này, lão tổ trưởng từ phòng bên cạnh đi ra, liếc nhìn hai người bọn họ: “Mới sáng sớm đã ồn ào, tiểu Khương, cô phải nhớ rằng cô là đang đi làm chứ không phải đang trong vũ trường, cô nhìn cô ăn mặc xem."

Khương Tuệ Như bất mãn: “Tôi ăn mặc thế nào?”

Đầu tóc thì như ma, môi thì như liếʍ máu heo, lão tổ trưởng muốn giữ thể diện cho cô ấy nên chỉ nói thầm những lời này trong lòng: “Năm nào cũng bị coi là điển hình, cô không cảm thấy xấu hổ hả?”

"Không cảm thấy, thanh xuân chỉ có một lần, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế đó, người khác không quản được."

Lão tổ trưởng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, đi làm đi, tiểu Khương, buộc tóc lên cho tôi."

Nhiệm vụ hôm nay là sửa chữa bảng điện, gần đây trong nhà máy có rất nhiều việc, tổ bảo trì chỉ còn lại bốn công nhân. Khi Hướng Vãn và những người khác đi đến phòng điều khiển tổng 1818 thì đã có mấy người ở công đoạn ba đứng xung quanh. Trình Tuân đang thảo luận công việc với ai đó thì vô tình nhìn thấy Hướng Vãn, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một lúc lâu.

Một lúc sau, có người nói: “Bảng điện này lớn như vậy, chúng ta tìm đến bao giờ?”

Trình Tuân: "Hết cách rồi... Bắt đầu đi, kéo dây cáp tới phòng máy phụ trước."

Có lẽ do ngủ không ngon giấc nên Hướng Vãn mới làm được một lúc đã toát mồ hôi lạnh. Bình thường vì công việc quá nhàm chán nên cô thích trò chuyện, kể chuyện cười với Khương Huệ Như, nhưng hôm nay cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa. Cô cởi bộ đồ công nhân, chỉ mặc một chiếc áo len, cúi đầu, quàng những sợi dây cáp giống như cánh tay lên vai rồi từ từ kéo chúng vào cabin bên cạnh.

Có mấy lần Trình Tuân nhận thấy cô có gì đó không ổn nên tìm cơ hội, đến gần hỏi cô bị làm sao.

Hướng Vãn đẩy anh ra: "Em không sao, anh đi nhanh đi, đừng để mọi người chờ."

"Đã tìm ra rồi."

Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng. Ngày xưa sửa chữa bảng điện, nếu không kiểm tra hết dây cáp thì sẽ không phát hiện ra lỗi ở đâu, bây giờ thì dễ dàng hơn rồi.

"Em bị hạ đường huyết hả?"

"Có lẽ do đêm qua em ngủ không ngon."

"Sao em lại ngủ không ngon?"

Hướng Vãn dựa vào vách ngăn, Trình Tuân ngồi xổm trước mặt cô, bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng hai người họ có điều gì đó không bình thường. Những công nhân khác thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, thì thầm rằng bình thường Trình Tuân trông có vẻ nghiêm túc và ít cười, vậy mà đối xử với con gái lại khá là chu đáo.

"Đây là chuyện đương nhiên, cô gái này cũng không phải người khác, là vợ tương lai của người ta, đương nhiên người ta phải đối xử tốt rồi."

Hướng Vãn đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Là em muốn ngủ không ngon đó, được chưa?”

Sau khi xuống khỏi thuyền, Hướng Vãn đi thẳng đến phân xưởng, Trình Tuân cùng đồng nghiệp đi đến nhà ăn. Lúc đang xếp hàng lấy cơm, Khương Huệ Như nhìn thấy Trình Tuân cầm hộp cơm trên tay, bèn nói: "Hôm nay có chè đậu đỏ, Hướng Vãn rất thích ăn."

Trình Tuân sửng sốt, anh chỉ có một hộp cơm này, định dùng để lấy đồ ăn cho Hướng Vãn, nếu lấy chè đậu đỏ thì thức ăn phải làm sao?

Khương Huệ Như nhìn ra sự lo lắng của anh, hất đầu về phía cửa sổ: "Cậu có thể vào bên trong mượn một hộp, nhưng đầu bếp Đinh không dễ nói chuyện đâu." Cô ấy muốn xem liệu Trình Tuân có thể vì Hướng Vãn mà vứt đi thể diện cầu xin người khác hay không? Mấy câu ngon ngọt thì ai mà không biết nói? Tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim mới khó tìm.

Nghe Khương Huệ Như nói xong, Trình Tuân lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Không lâu sau, anh cầm một hộp cơm nữa đi ra. Khương Huệ Như lại nói rằng cô ấy ăn cơm xong sẽ đến phân xưởng hai tìm bạn, cho nên... Cô ấy nhìn Trình Tuân bằng đôi mắt hạnh đang cong lên, Trình Tuân hiểu ngay rằng cô ấy có ý muốn để anh ở một mình với Hướng Vãn.

Khương Huệ Như thích tất cả những gì đẹp đẽ, bao gồm cả tình yêu nam nữ trong sáng và nồng nàn, vậy nên cô ấy sẵn sàng tạo điều kiện cho đôi bạn trẻ này.

Trình Tuân vội vàng ăn hai miếng cơm, sau đó cầm hai hộp cơm đến xưởng bảo trì, thấy cửa phòng làm việc của Hướng Vãn mở hé, anh đẩy nhẹ một cái.

Hướng Vãn đang ngủ trên bàn, cô mặc bộ quần áo công nhân màu xanh lam, khuôn mặt bầu bĩnh giống như trẻ con. Lúc này, do nửa bên má trái bị ép xuống nên môi cô hơi chu lên, lộ ra mấy chiếc răng trắng đều. Nếu là người khác ngủ để lộ răng thế này sẽ trông rất xấu xí, nhưng Hướng Vãn thì không. Trình Tuân nghĩ, cô với từ xấu xí không hề có chút liên quan nào với nhau.