Chương 17: Anh Đãi Em Ăn Mì Sốt Kem

Sau khi đến Giang Dương, Trình Tuân lấy xe đạp đưa Hướng Vãn về nhà. Trên đường đi, anh hỏi Hướng Vãn có muốn ăn hoành thánh không?

Hướng Vãn hỏi anh ăn ở đâu.

"Đến chỗ bác Phương được không? Em rồi quên à? Anh vẫn còn nợ em một bữa."

Hướng Vãn vỗ lưng anh: "Em bảo lần sau anh đãi em, vậy mà anh chỉ đãi em ăn hoành thánh thôi hả? Keo kiệt quá."

"Hay là đến Phú Mỹ Hoa nhé? Anh đãi em ăn mì sốt kem."

Hướng Vãn nói, vẫn là ăn hoành thánh đi.

Hai người ăn xong hoành thánh nóng hổi rồi đi bộ về phố Hải Đường. Khi đến cổng khu phố nơi Hướng vãn ở, Trình Tuân nói: "Hướng Vãn, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?" Bọn họ mới ở cùng nhau hai ngày, bây giờ phải chia tay, Trình Tuân cảm thấy rất không nỡ.

"Anh ngốc quá." Hướng Vãn lấy thứ gì đó ra khỏi giỏ, sau đó đi vào sân, đi được vài bước, cô quay lại thì thấy Trình Tuân vẫn đứng đó, cô lập tức mỉm cười chạy lên lầu.

Vừa đẩy cửa ra, Hướng Vãn đã nhìn thấy Tô Tuyết Mai đứng ở cửa, bà nắm lấy cổ tay Hướng Vãn, nói: “Có người tới.”

Hướng Vãn xỏ dép đi trong nhà vào rồi hỏi: “Ai thế ạ?”

Lúc này, một bóng người từ phòng ba mẹ cô bước ra, chính là Lý Thừa Phong.

Hướng Vãn thắc mắc tại sao Lý Thừa Phong lại đến nhà cô, nhưng cô chỉ sửng sốt một lúc rồi chào cậu ta: “Khách quý đây mà, chào cậu.”

Lý Thừa Phong nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay cô, hỏi: “Hướng Vãn, cậu đi đâu về thế?”

“Ồ." Hướng Vãn đưa túi cho mẹ: "Tôi đi thăm họ hàng.”

Trương Chính Dân đứng bên cạnh cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Hướng Vãn: "Tiểu Lý người ta đã đợi con rất lâu rồi."

Hướng Vãn mời Lý Thừa Phong vào phòng mình, hỏi có chuyện gì không. Lý Thừa Phong cánh nhìn cánh cửa đang mở, nhưng Hướng Vãn cũng không đóng lại mà chỉ nói: “Không sao đâu, đều là người nhà với nhau, có chuyện gì cậu cứ nói đi."

Lý Thừa Phong hắng giọng: "Vậy tôi nói thẳng nhé, Hướng Vãn, cậu với Trình Tuân hẹn hò rồi hả?"

Tim Hướng Vãn đập thình thịch mấy cái, cô nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sớm muộn gì mọi người trong nhà máy cũng sẽ biết chuyện của cô và Trình Tuân. Hơn nữa, sau này họ còn phải làm phiền Lý Thừa Phong cấp giấy chứng nhận và nộp hồ sơ cho, vậy nên cô không thể nói dối.

"Cậu cũng nghe thấy rồi?"

Lý Thừa Phong ngồi ở trên giường Hướng Vãn thường ngủ, cậu ta hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, nói: "Nói như vậy có nghĩa chuyện này là thật hả?"

Hướng Vãn nói phải.

"Tại sao?" Lý Thừa Phong tự mình đi tới đóng cửa lại, sau đó đứng trước mặt Hướng Vãn: "Tại sao cậu lại muốn ở cùng anh ta?" Lý Thừa Phong đứng quá gần, Hướng Vãn cảm thấy không thoải mái, liền tránh sang một bên: "Thừa Phong, đây là chuyện riêng của tôi."

Lý Thừa Phong "hừ" một tiếng: "Chuyện riêng? Cậu không biết hoàn cảnh ra đình anh ta sao? Hướng Vãn, cậu đây là đang tự mình nhảy vào hố lửa đấy."

Hướng Vãn nhìn cậu ta: "Hố lửa gì chứ? Lý công, mong cậu nói chuyện cẩn thận chút, như tôi đã nói, đây là chuyện riêng của tôi."

"Không liên quan gì đến tôi phải không? Hướng Vãn, cậu không biết hả?"

"Tôi biết gì?"

"Tôi vẫn luôn... Vốn dĩ tôi muốn theo đuổi cậu từ từ. Hơn nữa, tôi cũng cho rằng cậu không quá vội vàng trong chuyện này, nhưng không ngờ rằng cậu lại nhìn trúng Trình Tuân, hoàn cảnh gia đình anh ta như vậy, có thể đem lại hạnh phúc cho cậu được sao?"

Hướng Vãn cảm thấy mặt nóng bừng, cô bước tới mở cửa ra: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi mong cậu đừng xen vào nữa."

"Hướng Vãn." Lý Thừa Phong sốt ruột vuốt tóc: "Cậu muốn tôi nói thế nào thì cậu mới chịu hiểu? Cậu theo anh ta sẽ không có được hạnh phúc đâu."

Hướng Vãn lạnh lùng cười một tiếng: "Sao cậu có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không hạnh phúc? Hơn nữa, cho dù có không hạnh phúc thì đó cũng là việc của tôi, không liên quan gì đến người khác."

"Hướng Vãn." Lý Thừa Phong hít sâu vài hơi, kìm nén lại cơn tức giận: "Chúng ta là bạn học, cậu cảm thấy tôi sẽ hại cậu sao?"

"Cho dù là bạn cùng lớp cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác."

"Nhưng trong lòng tôi, cậu không phải là người khác. Hướng Vãn, cậu là vì chuyện phân nhà ở nên mới quyết định hẹn hò với Trình Tuân phải không?"

Đầu óc Hướng Vãn quay như chong chóng, nói: “Không phải.”

"Thật sự?"

Hướng Vãn quay đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa: “Cậu đi đi, Lý công, cảm ơn lòng tốt của cậu.” Nhưng Hướng Vãn đã đánh giá thấp sự kiên trì của Lý Thừa Phong. Cậu ta không những ngồi yên không nhúc nhích mà còn đổi tư thế nhàn nhã hơn: “Hướng Vãn, tôi khuyên cậu đừng vì chuyện nhỏ mắc phải sai lầm lớn. Hôn nhân là chuyện cả đời, nếu cậu chỉ về một căn nhà mạo hiểm cả cuộc đời mình thì không đáng."

Hướng Vãn tức giận đến không nhịn được nữa: “Tôi đã bảo là không phải rồi mà.”

"Không phải vì chuyện này, vậy tại sao cậu lại làm vậy?"

Hướng Vãn nhắc lại: “Không liên quan gì đến cậu.”

"Nhìn xem, cậu thậm chí còn không giải thích được tại sao cậu lại hẹn hò với anh ta, từ đó có thể thấy được cậu bốc đồng đến mức nào. Hướng Vãn, nếu như là vì căn nhà thì tôi có thể cấp cho cậu. Hơn nữa chúng ta cũng không cần phải kết hôn vội vàng như vậy, thay vào đó, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, khi thấy ổn định rồi thì có thể tiến tới hôn nhân, vững chắc hơn nhiều so với việc cậu kết hôn chỉ vì một căn nhà."

Hướng Vãn không muốn cùng cậu ta lãng phí thêm lời nào, liền đi tới cửa, nghiêng người, làm động tác tiễn khách. Lý Thừa Phong đi tới, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: "Hướng Vãn, tôi mong cậu sẽ suy nghĩ lại thật kỹ."

Sau khi Lý Thừa Phong rời đi, Tô Tuyết Mai gọi Hướng Vãn tới. Trương Chính Dân đang ngồi trên chiếc ghế tre cạnh cửa sổ, vẻ mặt rất nghiêm túc, ông kể cho Hướng Vãn những gì Lý Thừa Phong đã nói với ông về ba mẹ của Trình Tuân và hỏi cô những điều này có phải là thật không?