Lúc này, Thẩm Ngọc Trúc dẫn một đám người vào nhà, trong đó một người sắc mặt tái nhợt, hình như là bệnh nhân, Thẩm Ngọc Trúc không có thời gian để ý đến con trai và Hướng Vãn, chuyên tâm xem bệnh cho người kia: "Chị mắc chứng phong hàn, dùng đại hoàng với bánh muối sẽ chỉ khiến khí lạnh ngưng tụ lại, trên dưới không thông..."
Trình Tuân sợ Hướng Vãn buồn chán nên nhỏ giọng hỏi cô: “Anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé.”
Hướng Vãn đang thích thú nghe, đương nhiên không chịu đi. Cô nhìn thấy Thẩm Ngọc Trúc lấy giấy bút từ trong ngăn kéo nhỏ ra, viết đơn thuốc và đưa cho người nhà bệnh nhân, người kia xem qua, hỏi: “Bác sĩ Thẩm, chỉ cần mấy loại thuốc này thôi hả?"
Thẩm Ngọc Trúc nói: “Đúng vậy, quay về sắc xong lập tức uống luôn, nếu nhanh thì chỉ cần mất mười phút là thoát hàn.”
Sau khi những người này rời đi, lại có mấy nhóm người nữa lần lượt đến.
Hướng vãn khó hiểu hỏi Trình Tuân rằng mẹ anh ở đây chịu trách nhiệm khám bệnh cho mọi người hả?
Trình Tuân nói đương nhiên không phải: "Nhiệm vụ của bà ấy là làm đồng cùng các thành viên khác trong đội. Trồng lúa, nhặt phân, cuốc đất, tất cả đều phải làm, khám bệnh chỉ là sở thích của bà ấy thôi, mặc dù trước đây, đứng trên bục giảng với mặc áo blouse ngồi trong bệnh viện mới là công việc chính của bà ấy. Hồi đó bà ấy rất thanh lịch và xinh đẹp nhưng bây giờ đã già đi hơn chục tuổi."
Hướng Vãn phát hiện những người đến đây khám không có người nào trả tiền, chỉ mang đến chút đồ gì đó, vậy nên cô bèn hỏi Trình Tuân: "Bác sĩ Thẩm khám bệnh không thu tiền sao?"
“Không thu, bà ấy rất hào phóng.”
Lời Trình Tuân nói có chút cảm động, Hướng Vãn không khỏi nhìn thêm hai lần, sự thực là Trình Tuân muốn nói rằng căn bản là anh không nói ra được.
Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng đi thì trời cũng đã tối hẳn, Thẩm Ngọc Trúc bảo Trình Tuân khóa cửa lại, sau đó nói với Hướng Vãn: “Thật xin lỗi, tiểu Vãn, lần đầu cháu đến đã thế này.” Một tiếng "tiểu Vãn" đã lập tức kéo hai người lại gần, Hướng Vãn xua tay nói không sao.
Ở đây không có điện, Thẩm Ngọc Trúc thắp một ngọn nến, bảo Hướng Vãn ngồi ở đây một lát, để bà ấy đi nấu cơm. Hướng Vãn nói muốn qua giúp, Thẩm Ngọc Trúc cũng không ngăn cản.
Phòng bếp không nối với phòng chính mà là hai phòng riêng biệt, trong phòng bếp lại phân thành hai gian nhỏ, một gian để nấu nướng và một gian đựng đồ lặt vặt, Thẩm Ngọc Trúc đeo tạp dề, lấy chiếc ghế nhỏ móc trên tường xuống cho Hướng Vãn ngồi: “Ba mẹ cháu có khỏe không?" Hướng Vãn nói bọn họ vẫn khỏe.
“Vậy cháu có anh chị em gì không?”
"Có ạ, cháu có một anh trai và một em trai, anh trai đã kết hôn rồi. Dì ơi, dì bao nhiêu tuổi?" Lời này vừa nói ra, Hướng Vãn liền cảm thấy có hơi mất lịch sự, nhưng Thẩm Ngọc Trúc lại hoàn toàn không để ý, bà ấy cười nói: "Dì sinh Trình Tuân năm hai mươi lăm tuổi, bây giờ nó đã hai mươi hai rồi, tóc dì cũng đã bạc, thời gian quả là làm cho con người già đi."
Mặc dù Hướng Vãn nói qua giúp đỡ nhưng Thẩm Ngọc Trúc cũng không để cô làm gì, thay vào đó bà ấy liên tục trò chuyện với cô. Đến giờ ăn, Trình Khải Văn cảm thấy căn phòng quá tối nên đốt thêm ba ngọn nến. Ông ấy còn đến quầy bán đồ vặt mua hai chai nước ngọt, một chai cho Hướng Vãn, một chai cho Trình Tuân.
Bữa ăn rất phong phú, bao gồm thịt gà, cá, thịt xông khói và lạp xưởng. Trình Tuân hỏi ba mẹ mua những thứ này ở đâu, Thẩm Ngọc Trúc nói rằng đều là đồ bệnh nhân của bà ấy đưa cho, sau đó bảo Hướng Vãn đừng khách sáo, thích ăn gì cứ gắp.
Trình Khải Văn đột nhiên hắng giọng nói có chuyện muốn nói nên mọi người đặt bát đũa xuống trước.
"Tôi muốn tặng cho tiểu Hướng từ nơi xa xôi đến một bài hát."
Trình Tuân nghe xong thì sửng sốt, trong khi Hướng Vãn thì ngượng ngùng cúi đầu. Thẩm Ngọc Trúc chọc vào cánh tay chồng, nói rằng bọn trẻ đi đường cả một ngày đã mệt lắm rồi, để bọn chúng ăn cơm xong rồi làm gì thì làm. Mặc dù Trình Khải Văn cảm thấy hát trước khi ăn sẽ trang trọng hơn, nhưng ông ấy không thể làm trái lời vợ.
Trình Tuân và Hướng Vãn không chỉ mệt mà còn rất đói. Buổi sáng bọn chỉ ăn một ít đồ ăn, buổi trưa cơ bản không ăn gì ngoài một ít đồ ăn vặt. Lúc này, Trình Tuân nhìn thấy đồ ăn ngon cũng không thèm để ý đến tao nhã nữa, trực tiếp ăn ngấu nghiến. Trình Khải Văn đá vào chân con trai, ra hiệu cho anh nhìn Hướng Vãn.
Thấy Trình Tuân không hiểu, Trình Khải Văn liền thì thầm vào tai anh: "Đừng chỉ quan tâm đến bản thân mình, để ý đến tiểu Hướng một chút."
Lúc này Trình Tuân mới phát hiện, Hướng Vãn chỉ gắp hai món trước mặt, không hề gắp những món ở xa. Anh cầm lấy bát của Hướng Vãn qua trước ánh mắt ngơ ngác của cô, gắp cho cô một bát đầy thức ăn. Thẩm Ngọc Trúc thấy vậy thì cùng chồng trao đổi ánh mắt, cười nói: "Tiểu Vãn, sau này cháu và Trình Tuân ở cùng nhau thì cứ để nó nấu ăn, thằng bé nấu ăn ngon lắm."
Hướng Vãn hỏi Trình Tuân: “Anh biết nấu ăn thật hả?”
"Biết qua qua, dù sao cũng có thể nấu được. Ôi, anh quên mất em không thích ăn cay." Trình Tuân chỉ vào lạp xưởng trong bát Hướng Vãn, nói: "Đưa anh đi."
“Không phải anh cũng không thích ăn cay sao?”
"Lúc đói thì anh ăn gì cũng được."
Hướng Vãn gắp tất cả lạp xưởng qua cho Trình Tuân.
Sau bữa tối, cả nhà ngồi trò chuyện cùng nhau, Trình Khải Văn lại nhắc đến chuyện tặng bài hát, Hướng Vãn tưởng ông ấy sẽ hát, nhưng khi nhìn thấy Trình Khải Văn lấy một nhạc cụ từ trong phòng ra, cô mới biết ông ấy định chơi nhạc. Trình Tuân nói với Hướng Vãn rằng thứ mà ba anh đang cầm gọi là huyên, một loại nhạc cụ cổ.
Trình Khải Văn muốn thổi bài tủ của mình "Tư mỹ nhân", nhưng ông ấy cảm thấy thổi bài này cho bạn gái mà con trai anh dẫn về thì không phù hợp lắm. Mặc dù có lẽ tiểu Hướng sẽ không hiểu, nhưng để phòng trường hợp người ta hỏi đến, ông ấy cũng không thể nói dối được. Vậy "Lương trúc" thì sao? Có vẻ như không may mắn lắm, hai người trẻ tuổi nhìn hòa hợp như vậy, chẳng lẽ muốn người ta biến thành bướm? Vì vậy, Trình Khải Văn nghĩ đi nghĩ lại liền thổi bài hát có tên là "Gió Tây".
Hướng Vãn rất cho mặt mũi, khen ngợi ông ấy thổi huyên rất hay. Trình Khải Văn khiêm tốn xua tay, nói mình chỉ là dân nghiệp dư.