Chương 1: Xưởng Của Bọn Con Sắp Phân Nhà Rồi

Nhà máy sản xuất Giang Nam cách phố Hải Đường một đoạn đường khá xa, Hướng Vãn phải đạp xe hơn bốn mươi phút mới đến được đó. Mỗi lần về đến nhà, cô đều toát mồ hôi, kể cả mùa đông. Cô cất xe đạp vào nhà để xe, xách đồ đi vào hành lang. Bây giờ đang là giờ nấu cơm, trong hành lang nồng nặc mùi khói dầu, anh Tề hàng xóm đang gắp dưa chua vào đĩa, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hướng Vãn.

“Ấy, Vãn Vãn tan làm rồi đấy à?” Anh ấy nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chậc chậc.”

"Anh chậc gì thế?"

“Chậc eo của cô.” Anh Tề tuy mồm mép láu lỉnh, nhưng không phải là người xấu, anh ấy cầm đĩa dưa chua cắt nhỏ, vừa đi vào nhà vừa nói: “Nhỏ quá.”

Hướng Vãn cúi đầu nhìn mình, bên dưới lớp áo kẻ sọc xanh xám là chiếc áo bông do mẹ cô may rất dày nên bị phồng lên, căn bản không hề có eo, anh ấy nhìn ra eo cô nhỏ ở chỗ nào?

Ở phía đối diện, mẹ cô đang bỏ mì vào nồi, trong chảo mỡ đang sôi còn có một quả trứng, Hướng Vãn đi tới ôm lấy vai mẹ, Tô Tuyết Mai bĩu môi gọi vào trong phòng: “Cơm nấu xong rồi đây, tự dưng đòi ăn mì... Sao tóc lại ướt thế này?"

Hướng Vãn vuốt tóc mái, nói: “Gió lớn.”

Ngôi nhà bọn họ đang ở hiện nay là ký túc xá dành cho công nhân trong nhà máy dệt, có diện tích chưa đầy hai mươi mét vuông và được chia thành ba phòng. Hướng Vãn, ba mẹ cô, anh trai và chị dâu đều ở sống đây. Phòng ăn nhỏ nằm ở ban công, mỗi lần đến giờ ăn, bọn họ sẽ mở chiếc bàn vuông bằng gỗ ra, ăn xong lại kê vào tường để không chiếm diện tích.

Sau khi Hướng Vãn vào nhà, cô đặt hộp ngan luộc vừa mua ở tiệm bán đồ ăn sẵn Lưu Ký lên bàn, sau đó đi vào phòng chứa nước rửa tay và rửa mặt. Khi cô quay lại, cả nhà đã ngồi sẵn. Tô Tuyết Mai là một bà nội trợ rất thông minh, mặc dù thiếu thốn nhưng bà vẫn cố gắng hết sức để lo cơm ăn áo mặc cho gia đình.

Bữa tối bọn họ ăn bánh bao nhân rau dại làm từ cao lương và bột mì, bỏ thêm một ít thịt xông khói cắt hạt lựu, kết hợp với cháo trắng và các món ăn kèm, mùi vị rất dễ chịu. Thịt ngan mà Hướng Vãn mua được đặt trước mặt chị dâu Chu Tâm Ninh, cô ta đang mang thai, cần tăng cường dinh dưỡng.

Từ khi Chu Tâm Ninh mang thai, tất cả đồ ăn ngon trong nhà đều phải thỏa mãn cô ta trước, dường như đây đã trở thành một quy tắc được giao ước sẵn, giống như bát thịt ngan tối nay, không có ai ăn ngoại trừ cô ta. Chỉ là Tô Tuyết Mai đau lòng con gái mình, mấy lần dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ăn, nhưng Hướng Vãn lại không ăn.

Sau bữa tối, Hướng Vãn đang định rửa bát thì bị anh trai kéo đi.

Tô Tuyết Mai và mấy anh em Hướng vãn đến tòa Như Ý nghe kịch một lúc, mãi đến gần chín giờ mới về đến nhà. Hướng Vãn liền kéo bà vào phòng mình, bảo rằng có chuyện muốn nói.

Hướng Vãn ở căn phòng nhỏ nhất, hướng về phía bắc, không có gì khác ngoài một chiếc giường tầng, một chiếc bàn cạnh giường ngủ và một chiếc tủ quần áo đơn sơ.

Hướng Vãn ngồi khoanh chân ở giường dưới, trên người mặc chiếc áo khoác bông bằng lụa màu đỏ do chính tay mẹ cô may. Mái tóc mềm mại óng ả được xõa ra sau lưng, trông rất xinh đẹp.

Tô Tuyết Mai vuốt tóc con gái, nói: "Từ nay về sau đừng lúc nào cũng mua đồ về nhà nữa."

"Con có mua thường xuyên đâu."

Tô Tuyết Mai chọc vào trán cô, nói: "Đồ ngốc."

Hướng Vãn tựa đầu vào vai mẹ: “Mẹ, người một nhà với nhau đừng tính toán quá nhiều.”

"Mẹ tính toán lúc nào?" Nhìn thấy Tô Tuyết Mai sắp tức giận, Hướng Vãn ôm cánh tay bà lắc mạnh: "Con đối tốt với bọn họ là hy vọng sau này bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với mẹ."

Tô Tuyết Mai hừ một tiếng, cúi đầu không nói gì, không phải con ruột, còn cách một lớp da bụng, có thể tốt được sao?

Người ba hiện tại của Hướng Vãn không phải là ba ruột của cô. Ba ruột của cô là Hướng Hải Sơn, ông ấy đã qua đời khi cô chưa đầy mười tuổi, Tô Tuyết Mai phải một mình gồng gánh hai đứa con, cuộc sống vô cùng khó khăn. Sau này, qua sự giới thiệu của bà mai, Tô tuyết Mai đã kết hôn với Trương Chính Dân, cũng có vợ vừa mới qua đời.

Trương Chính Dân là một người đàn ông tốt, tuy ít nói nhưng ông đối xử rất tốt với hai chị em Hướng Vãn. Con trai của ông là Trương Xuân Lai, ban đầu anh ta vô cùng ghét một nhà ba người Hướng Vãn không biết đột nhiên ở đâu xuất hiện, nhưng thời gian trôi qua cũng dần dần khá hơn.

Hướng Vãn là người không bao giờ quên ơn, cô sẽ không bao giờ quên cảnh Trương Chính Dân đạp xe ba bánh giúp người khác kéo than sau giờ làm việc để hỗ trợ cho bọn họ đi học. Mặc dù nhiều người nói rằng Hướng Vãn là con gái, không cần phải học nhiều nhưng Trương Chính Dân không chịu nghe, vì vậy Hướng Vãn cứ tiếp tục học lên cấp ba, cho đến khi cô thay thế ba mình vào nhà xưởng.

Lương ở nhà máy sản xuất Giang Nam không thấp, tiền lương hàng tháng của Hướng Vãn là ba mươi sáu nhân dân tệ, cô đưa cho gia đình hai mươi tám tệ. Lương trong nhà máy in của Trương Xuân Lai được ba mươi tệ, nhưng anh ta chỉ đưa cho gia đình tám tệ.