Chương 42: Tỏ tình

Sau khi bàn bạc, cả hai đã chọn một bộ phim kể về thời kỳ Viện trợ Hàn Quốc, bộ phim không gây ra làn sóng bàn tán sôi nổi khi ra mắt, cả hai đều chưa từng xem nên có cảm giác mới mẻ hơn.

Sau khi mua vé, Lục Bình Châu bảo Trình Mạn đợi ở đại sảnh, còn anh mua hai chai soda và một gói hạt dưa.

Chà, vào thời này có thể vừa ăn hạt dưa vừa xem phim.

Nhưng hôm nay hạt dưa có chút dư thừa, sau khi phim bắt đầu, bọn họ cũng không để ý tới, ngay cả ngụm soda cũng không uống, đặc biệt ở nửa sau của phim, khán giả hoàn toàn bị mê hoặc, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Xem phim xong, Trình Mạn cảm thấy có chút chán nản, sau khi đi ra khỏi phòng chiếu, cô hỏi: “Anh đã từng tham chiến chưa?”

"Chưa từng."

"Chúng tôi chưa bao giờ tham gia vào các cuộc chiến tranh quy mô lớn."

"Anh từng tham gia cuộc chiến quy mô nhỏ à?"

"Ừ."

“Lúc đó anh có sợ không?”

Lục Bình Châu lắc đầu: “Lúc đó tôi không nghĩ tới vấn đề này.”

"Anh lợi hại thật đấy."

Lục Bình Châu dừng bước, nghiêng người về phía Trình Mạn, hơi cúi đầu hỏi: “Vậy em có bằng lòng ở bên một người lợi hại không?”

Trình Mạn không ngờ mình đột nhiên đánh trúng một quả bóng thẳng, cô cứng đờ tại chỗ, quên cả chớp mắt, đôi mắt tròn xoe mở to, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt.

Anh không tránh né nhìn cô rồi thì thầm: "Khi nãy đang ăn, em hỏi anh tại sao chủ nhật hàng tuần anh lại đến tiệm cơm của em ăn cơm. Câu trả lời của anh là vì ở đó có người mà anh muốn gặp."

"Em có biết người đó là ai không?"

Biết.

Trình Mạn chớp mắt, nghe được anh nói: "Là em."

Buổi trưa ra cửa Trình Mạn còn độc thân, buổi chiều trở về cô đã có bạn trai.

Tất nhiên ở thời này người ta không gọi là bạn trai, khi giới thiệu với người khác đều sẽ gọi là “đối tượng của tôi”, Lục Bình Châu khi hỏi cũng hỏi cô có đồng ý cùng anh tìm hiểu nhau hay không.

Trình Mạn đương nhiên gật đầu.

Bây giờ không như ba mươi năm sau, trước khi yêu phải tiếp xúc trước, rồi mới hẹn hò nếu thấy phù hợp. Ở thời đại này muốn yêu đương thì trước tiên phải xác nhận thân phận rồi dần dần tiếp xúc, không có danh phận mà có cử chỉ ám muội sẽ bị gọi là lưu manh.

Giống như Lục Bình Châu, muốn tiếp tục liên lạc nên đã xác định mối quan hệ, đây mới là biểu hiện của người có trách nhiệm.

Cô cũng muốn tiếp tục gặp gỡ anh, đương nhiên sẽ sẵn sàng xác định mối quan hệ với anh.