Chương 46: Chúng ta về thăm cha mẹ đi

Chu Dã nói: “Sang nhà cậu không cần phải đưa đồ quý như vậy, cái này để cho em ăn. Đến tết anh sẽ chuẩn bị mấy thứ khác. Gà rừng muốn nấu gì? Hầm nấm nhé?”

“Hầm hạt dẻ đi, nhà mình không có nấm.”

Hai người vừa nói xong, con trai lớn của chị Lý, Mãn Thương tới, tặng nửa rổ nấm: “Chú, thím, mẹ cháu bảo cháu đưa nấm tới.”

“Ui trời, vừa khéo chú đang nghĩ đến gà hầm nấm.” Chu Dã cười.

Trong núi có rất nhiều nấm, nhưng mà hiện giờ đã qua thời gian có thể hái, cho dù là Chu Dã hay là Bạch Nguyệt Quý đều không giữ lại nhưng người biết cách sống như chị Lý thì phải có.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhận lấy, cất vào nhà, khi cô quay lại, trong rổ còn có táo tàu và hạt dẻ, Mãn Thương cười hì hì cầm rổ về: “Chú, thím, cháu về ăn thịt gà đây.”

Năm nay thằng bé mới năm tuổi, gầy như một con khỉ khô.

Chu Dã cười nói: “Lần trước anh gặp thằng bé, nó còn đang bò trên mặt đất, chớp mắt một cái, nó đã có thể chạy đi mua nước tương rồi.”

“Trẻ con lớn rất nhanh.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã nhớ ra anh chưa từng gặp mặt cha mẹ vợ: “Vợ, em xem xem, lúc nào chúng ta về thăm cha mẹ đi?”

“Cha mẹ?” Bạch Nguyệt Quý bất ngờ, chợt nghĩ tới, bật cười: “Anh đang nói nhà em à?”

Chắc là phản ứng dây chuyền, cha mẹ cô trông giống y như kiếp trước.

Hơn nữa họ cũng chỉ có một mình cô là con gái, đời sau chỉ có một con gái cũng không sao, nam nữ bình đẳng.

Nhưng ở thời buổi này, nếu trong nhà chỉ có con gái, đến lúc ra cửa còn không đủ tự tin để cãi nhau với người khác.

Đại khái vì em họ muốn xây dựng hình ảnh hai người cực phẩm sinh ra một nữ phụ cực phẩm như cô, nên cũng tạo dựng hình ảnh cho cha mẹ cô khá bệnh hoạn.

Sau khi mẹ cô sinh ra cô, bị tổn thương thân thể, không thể mang thai được nữa.

Ở thời đại này, mẹ cô đã chịu không ít tra tấn từ bà nội, bà ấy còn muốn cha cô ly hôn với mẹ cô, cha cô không làm như vậy, nhưng ông lại là một người chồng vũ phu.

Vì mẹ cô không thể sinh con trai, khiến ông tuyệt hậu, nên bà không dám phản kháng, sống chết không chịu ly hôn.

Hơn nữa mẹ cô cũng có nơi để trút giận, đó chính là cô, mẹ cô đổ hết mọi nguyên nhân lên người cô.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cha mẹ rất yêu thương cô, từ lúc mười tuổi, mỗi năm cô đều có quần áo mới để mặc, chỉ có một mình cô biết, đó chẳng qua chỉ là điều cha mẹ cô muốn người khác thấy mà thôi.

Bọn họ muốn cô chọn người ở rể, họ cũng đã chọn được người, là cháu trai thím hai của mẹ.

Mặt rỗ, mắt lờ đờ như con cá chết, miệng rộng như con ếch, thấp hơn cô một đoạn, thực sự không thể tìm được một chỗ nào đẹp.

Nhắc tới người này, cũng phải nói đến em họ ác độc của cô, bởi vì đây là anh họ của cô ta, xấu đến mức xúc phạm người nhìn.

Cô phải lấy một người như vậy sao?

Trong cơn kích động, cô nói muốn xuống nông thôn với Đặng Tường Kiệt, chỉ cần thoát khỏi căn nhà đó, thoát khỏi cái nơi cô không thể thở được, nên cô lấy Đặng Tường Kiệt ra làm lá chắn.

Nếu nói cô si tình với Đặng Tường Kiệt, chẳng thà nói Đặng Tường Kiệt là ngọn rơm kéo cô ra khỏi vũng bùn còn hơn.

Bởi vì không thể chiếm được trái tim của Đặng Tường Kiệt, nên việc cô lấy Chu Dã thực sự là do cô cảm thấy chán nản.

Dưới sự thao túng cốt truyện của em họ, việc cô lấy Chu Dã đã hoàn toàn chọc giận cha mẹ

Hai vợ chồng thấy cô đã mất đi giá trị cuối cùng, nên coi như không có người con gái như cô.

Mặc dù cha mẹ kiếp này trông giống hệt như cha mẹ kiếp trước của cô, nhưng Bạch Nguyệt Quý không có ý định dành tình cảm cho cha mẹ kiếp trước lên người bọn họ.