Chương 43: Hóa ra lại là kẻ đổ vỏ

Đổng Kiến lại đưa ra một kiến nghị đã được anh ta suy nghĩ kỹ lưỡng: “Năm nay đội Ngưu Mông bắt đầu nuôi lợn. Tôi nghĩ thế này, nếu năm nay nuôi tốt, khiến các xã viên đều có niềm tin thì có thể đi tìm đội trưởng nói một tiếng. Để đội ra mặt đi thương lượng với công xã, có thể để các xã viên tự nuôi lợn ở nhà. Đợi lợn lớn lên rồi giao cho đội, giao cho nhà nước, đổi thành công điểm. Làm như vậy thì một là số người nuôi lợn sẽ nhiều hơn, hai là có thể nuôi lợn một cách kinh tế hơn.”

Lời kiến nghị này vừa được đưa ra, Đặng Tường Kiệt liền nhìn anh ta, nói: “Anh Kiến nói rất đúng, có thời gian thì có thể đi tìm lãnh đạo công xã đề xuất thử.”

“Lời tôi nói không có trọng lượng. Tường Kiệt, cậu đi nói đi.” Đổng Kiến cười, nói.

Đặng Tường Kiệt đồng ý, họ tụ tập lại nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán.

Trần Tùng không đi, anh ta cười nói: “Tường Kiệt, lần này cậu đi ra ngoài thu hoạch được không ít nhỉ? Tôi nghe nói, cậu đã mê hoặc những cô gái và phụ nữ trẻ đến mức thần hồn điên đảo, chỉ cần nghe nói thanh niên trí thức Đặng của đại đội Ngưu Mông sắp đến diễn thuyết, những cô gái và phụ nữ trẻ nhất định sẽ ngồi kín chỗ. Họ còn vì tranh nhau chỗ ngồi phía trước để có thể nhìn cậu diễn thuyết gần hơn mà đánh nhau!”

Đặng Tường Kiệt cười nhạt một tiếng: “Cậu nghe được ở đâu vậy? Không có chuyện đó đâu.” Ánh mắt anh ta lại lộ ra vẻ tự hào.

Lúc này, Trần Tùng lên tiếng, anh ta nheo mắt lại, hỏi: “Tường Kiệt, anh nói thật cho tôi biết. Đứa trẻ trong bụng Bạch Nguyệt Quý có phải của anh không?”

Đặng Tường Kiệt sững sờ: “Hả?”

“Còn giả vờ nữa sao?” Trần Tùng nhìn anh ta: “Anh thế này là không coi tôi là anh em à, giấu kín đến mức như vậy? Ngay cả tôi cũng không nói một tiếng?”

Đặng Tường Kiệt đã kịp phản ứng lại, nhìn anh ta, nói: “Cậu vừa nói gì, Bạch Nguyệt Quý có thai rồi?”

Trần Tùng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đã được ba tháng rồi.”

Ban đầu anh ta cũng nghĩ là của tên lưu manh quê mùa kia, nhưng sau khi trở về suy nghĩ kỹ lại, anh ta thấy điều này không thể xảy ra.

Tính tình của Bạch Nguyệt Quý như thế nào anh ta có thể không biết sao? Anh ta là một thanh niên trí thức ba tốt mà cô ta còn không coi ra gì, sao lại coi trọng tên lưu manh quê mùa Chu Dã đó được?

Anh ta suy đi nghĩ lại, có khả năng đứa con trong bụng Bạch Nguyệt Quý là của Đặng Tường Kiệt!

Anh ta từng lén nghe thấy Bạch Nguyệt Quý khóc lóc nói với Đặng Tường Kiệt: “Em đã cho anh tất cả những gì em có thể cho, nhưng anh vẫn không muốn cưới em ư? Anh tàn nhẫn vậy sao? Anh đối xử với em như vậy, anh sẽ hối hận!”

Rồi chỉ vài ngày sau, Bạch Nguyệt Quý đã kết hôn chớp nhoáng với gã lưu manh quê mùa Chu Dã. Bây giờ Bạch Nguyệt Quý đã mang thai, tính toán thời gian, anh ta cảm thấy, đứa trẻ này chắc chắn là của Đặng Tường Kiệt.

Trên mặt Đặng Tường Kiệt không nhịn được lộ ra một tia đau xót. Anh ta không ngờ Bạch Nguyệt Quý đã thật sự trao thân cho tên lưu manh Chu Dã kia. Không phải cô luôn miệng nói yêu anh ta, nói trong lòng chỉ có anh ta sao?

Cô lấy Chu Dã không phải chỉ đơn giản là vì muốn kí©h thí©ɧ anh ta và khiến anh ta mất kiểm soát sao?

Bộ dạng của anh ta khiến Trần Tùng ngạc nhiên.

“Bạch Nguyệt Quý thực sự mang thai con của anh, kết hôn với gã lưu manh quê mùa đó à?”

Đặng Tường Kiệt không giải thích, chỉ nói: “Tôi còn có việc, cậu về trước đi.”