Chương 40: Anh ta phạm tội gì sao

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi vào nhà, Chu Dã chào hỏi chị Lý, đồng thời nhìn thấy giỏ hồng liền hỏi: “Chị này, chị mang hết hồng nhà chị đến đây đấy à?”

Chị Lý cười nói: “Ở nhà vẫn còn, mấy quả này mang qua cho Nguyệt Quý ăn cho ngọt miệng.”

Chu Dã cười nói: “Vợ, em và chị Lý ngồi chơi đi. Anh đi ra ngoài một chút.”

“Có muốn đi lên núi không? Phong Thu định đi kiếm chút sơn hào hải vị.” Chị Lý nói.

Chu Dã nghe vậy thì không thể không đồng ý: “Vậy em đi cùng anh ấy.” Anh mặc quần áo vào, đi qua phòng phía tây lấy chút đồ rồi ra ngoài.

Chị Lý ở trong nhà nói chuyện với Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý đưa cho chị ấy một nắm chà là, còn cả hạt dẻ, đều là hạt dẻ rang, thơm nức mũi, mời chị ấy ăn.

“Mấy ngày nay bận quá, cũng đến lúc rảnh rỗi.” Chị Lý cũng không khách sáo, lấy một quả chà là ăn, cười nói.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Cả năm cũng chỉ có lúc này mới có thể rảnh rỗi một chút, tiếp theo cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.”

Chị Lý còn mang theo quần áo của con trai đến đây khâu, ở đít quần thủng một lỗ lớn, vừa khâu quần vừa nói: “Em biết gì chưa? Anh tư nhà họ Trần bị bắt rồi!”

Bạch Nguyệt Quý biết anh tư nhà họ Trần là ai, là một tên lưu manh trong thôn, nhưng không cùng chí hướng với Chu Dã. Người tung tin đồn nhảm lần trước cũng là người này, bị Chu Dã đánh cho một trận.

“Anh ta phạm tội gì sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chị Lý đang vá quần nói: “Hôm qua đi đánh bạc, chỗ đó bị người ta tố giác. Những người khác chạy thoát nhưng anh ta không chạy thoát được nên bị bắt. Hiện giờ anh ta đang bị nhốt, bên phía nhà họ Trần đang rất sốt ruột.”

Bạch Nguyệt Quý nói: “Trong thôn còn ai đi nữa không?”

“Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn, bọn họ đều đi.” Chị Lý nói, nhắc đến Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn liền khiến người ta không khỏi nhớ đến Chu Dã, vì bọn họ thường xuyên tụ tập cùng nhau.

“Chu Dã không đi, anh ấy cũng sẽ không đi. Em đã nói với anh ấy rồi, không được dính vào những thứ không chính đáng, nếu không thì em sẽ không để yên cho anh ấy.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chị Lý nghe vậy liền cười nói: “Em làm như vậy đúng rồi. Nếu không kiềm chế thì không biết chừng cậu ấy bay lên trời luôn đó. Hiện giờ Chu Dã đã lập gia đình, còn sắp làm cha, đâu còn giống như trước nữa. Khi mình còn độc thân thì làm gì cũng được nhưng khi đã lập gia đình thì phải nghĩ cho vợ con. Nhưng mà, khi nhìn Chu Dã, chị thấy cậu ấy không phải là người vô trách nhiệm, cậu ấy là một người con hiếu thảo!”

“Chị nói đến chuyện anh ấy bán thân nuôi mẹ ư?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chị Lý thấy cô đã biết rồi liền cười nói: “Chị còn tưởng em không biết nữa chứ.”

“Trước đây em không biết nhưng sau đó mới nghe kể, cũng chính vì chuyện này, em mới biết anh ấy là người không tệ.” Bạch Nguyệt Quý nói thuận theo.

Bạch Nguyệt Quý và chị Lý tiếp tục trò chuyện về Chu Dã. Chị Lý khen Chu Dã là người hiếu thảo, biết lo cho gia đình, là người có trách nhiệm. Bạch Nguyệt Quý cũng đồng ý với ý kiến của chị Lý. Cô càng thêm tin tưởng rằng Chu Dã là người tốt, là người đáng để cô tin tưởng và yêu thương.

Vì cô đã biết nên chị Lý không nói nhiều về chuyện này nữa. Dù sao thì cũng rất buồn, bán thân hai trăm đồng bị nhốt hai năm. Cuối cùng người cũng không cứu được, đến khi Chu Dã ra ngoài thì cỏ trên mộ mẹ anh đã cao ngang người rồi.

Chị ấy chuyển sang chuyện khác: “Chị nghe Phong Thu nói, năm nay hai em tốn không ít tiền để mua gạo à?”