Chương 36: Cậu chạy rất nhanh đấy

Trên đường đi Vương Nhị Anh không nhịn được mà bực tức phàn nàn rất nhiều: “Chu Dã làm sao vậy? Anh ấy không coi chúng ta là anh em sao? Tôi đã hỏi anh ấy vài lần nhưng anh ấy đều không đi!”

Thật ra Lý Thái Sơn hiểu rõ: “Cũng khó trách. Vốn dĩ anh ấy đã mê muội thanh niên trí thức Bạch rồi. Hiện giờ thanh niên trí thức Bạch còn bằng lòng nghĩ lại và muốn sống tốt với anh ấy, đương nhiên anh ấy phải đề phòng không dám làm cô ấy tức giận rồi.”

Nói xong anh ta lại nhìn Vương Nhị Anh: “Anh thì sao rồi? Đã làm thanh niên trí thức Mã đó cảm động được chưa?”

“Đừng nói nữa, người phụ nữ đó không dễ làm quen, nhưng mà tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn. Nếu thật sự muốn ép khiến tôi mất kiên nhẫn, hừ hừ!” Vương Nhị Anh hừ một tiếng.

Lý Thái Sơn nói: “Vậy anh đừng có thân thiết với tôi quá. Tôi lo sợ đến lúc đó sẽ bị anh liên lụy. Anh có nghe nói về chuyện của mấy người năm ngoái không?”

Vương Nhị Anh lập tức hơi ủ rũ: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Không nói đến hai người này nữa, Chu Dã quay vào nhà, anh định đi ngủ với vợ.

Không biết có phải vì mấy ngày nay Bạch Nguyệt Quý được ăn uống đầy đủ hay không mà sau khi cô rửa sạch chân nằm xuống thì cảm thấy có chút xao động. Đặc biệt là bên cạnh có một người đàn ông ngon lành sống động.

Người đàn ông này là chồng của cô. Mấy ngày nay cùng chung sống, cô phát hiện ra bất kể là diện mạo hay tính tình hoặc các phương diện khác thì anh đều hợp với khẩu vị của cô.

Đây là người chồng hợp pháp của cô. Bạch Nguyệt Quý lập tức không muốn chịu đựng, cô giơ tay khẽ sờ bụng Chu Dã và sờ vào bên trong quần áo của anh.

Chu Dã hơi ngạc nhiên: “Vợ à. Em không ngủ được à?”

“Không ngủ được.” Giọng nói của Bạch Nguyệt Quý mềm mại quyến rũ giống như con mèo nhỏ lười biếng.

Chu Dã cũng không phải là kẻ ngốc. Anh lập tức hiểu ra, thử tiến lại gần hơn.

Xong việc cả người Bạch Nguyệt Quý thoải mái, giống như âm khí quá nặng nên được dương khí trung hoà, từ trong ra ngoài đều thoải mái.

Mà riêng Chu Dã, anh còn vui vẻ hơn so với đêm tân hôn. Anh ôm vợ mình giống như đang ôm báu vật trần gian.

“Vợ à. Em mau ngủ đi. Hiện giờ cũng không còn sớm nữa.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý cũng thật sự có chút mệt mỏi. Mấy ngày nay, cô đều ngủ sớm dậy sớm nên thực sự đã trở thành thói quen.

Nhìn thấy vợ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Chu Dã cảm thấy dù nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Cũng không biết qua bao lâu, anh nắm tay vợ cũng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm hôm nay ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, nhưng ở bên trong phòng thì lại cực kỳ ấm áp.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Dã hầm chân giò lợn, hấp khoai lang và trứng gà, Bạch Nguyệt Quý vẫn còn chưa thức dậy, thì Lý Thái Sơn lập tức chạy đến nói với anh rằng tối hôm qua bọn họ đi đánh bạc suýt chút nữa bị bắt!

“Mẹ chúng nó. Anh Dã, anh không đi là đúng. Tối hôm qua suýt chút nữa thì tôi với Vương Nhị Anh sẽ không trở về được. Thật sự quá nguy hiểm!”

Chu Dã ngây ra một lúc: “Có chuyện gì sao?”

“Còn không phải do cháu trai của ông Dương kia gian lận sao. Anh ta thắng rất nhiều tiền của mọi người, không biết ai đã tức giận nên lập tức chạy đi báo cáo. Tối hôm qua chúng tôi mới chơi được một nửa thì lập tức có người bao vây. Anh tư Trần không chạy trốn, nên tối hôm qua đã bị bắt đi rồi!” Lý Thái Sơn nói.

Chu Dã cười nói: “Vậy các cậu chạy rất nhanh đấy.”