Editor: Hannah“Chú hai, A Đào, hai người đến rồi.” Chị dâu tên là Chu Mai Phương, sau khi kết hôn hai người ở lại phòng nhỏ trong phân xưởng, rất ít khi về quê.Cô ấy biết rõ thân thế của Lâm Đào nhưng vì không về quê thường xuyên, hàng ngày cũng không giao lưu gì với Lâm Đào nên cô ấy cũng không có ác ý với cô.Nhà cha mẹ chồng với nhà chú hai bất hòa là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến cô ấy.Cô ấy là cháu dâu, chỉ cần hoàn thành làm tròn bổn phận là được rồi.“A Tuệ đã nói với chị rồi, đi thôi, chị dâu dẫn em vào.” Chu Mai Phương vẫy tay với Lâm Đào.Không phải vô cùng thân thiết nhưng có thể xem là khá tốt rồi.Lúc Chu Mai Phương nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Đào.Chiếc váy dài khoe ra vòng eo thon thả của Lâm Đào, kiểu dáng bình thường mặc lên người Lâm Đào lại tăng lên vài phần xinh đẹp.
Làn da cô trắng mịn không hề giống với các cô gái ở nông thôn, hàng mi cong vυ"t, lúc cười rộ lên khóe miệng còn lộ ra má lúm đồng tiền.Cô gái như vậy, cười lên vô cùng xinh đẹp.Chỉ cần mỉm cười đã câu mất linh hồn bé nhỏ của người khác.Chu Mai Phương thầm nghĩ, chờ lát nữa Lâm Đào đi vào, đôi mắt của đám thanh niên trong xưởng sẽ trợn ngược lên hết.Ấn tượng của Lâm Đào về người chị dâu này không tệ, cô cười với Chu Mai Phương, quay đầu lại nói với Lâm Thường Hải: “Không thì ba về trước đi, xong việc con tự về nhà là được.”Lâm Thường Hải xua tay: “Không sao, con đừng lo cho ba.”Chu Mai Phương dắt Lâm Đào đi đến cửa, nói với người kiểm tra giấy phép vài câu, người nọ lập tức cho Lâm Đào đi vào.Chu Mai Phương dặn dò cô: “Buổi vũ hội giao lưu hữu nghị ngày hôm nay được tổ chức chủ yếu là dành cho đám người độc thân trong xưởng.
Trừ một số lãnh đạo, còn lại đều chưa kết hôn, chị kết hôn rồi nên không đi vào.
Lát nữa em cứ đi theo mọi người, đừng căng thẳng quá.
Cứ xem như đi chơi, làm quen vài người bạn mới là được.”Lâm Đào gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn chị dâu.”Chu Mai Phương cười cười, xua tay nói: “Đều là người nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Nói xong liền quay người rời đi.Lâm Đào ở lại, đi theo những cô nàng công nhân trang điểm cầu kỳ đến cánh cửa ở phía đông, chỗ đó là nơi tổ chức vũ hội.Tuy đây là lần đầu Lâm Đào đến xưởng cơ khí và cũng là lần đầu cô tham gia loại vũ hội này nhưng trong lòng Lâm Đào không hề hồi hộp.
mẹ cô là người Miêu tộc, nên cô biết nhảy vũ điệu của Miêu tộc, cô nghĩ vũ hội gì đó cũng chẳng có gì ghê gớm.Nhưng khi bước vào sảnh lớn, cô có chút ngạc nhiên.Trong sảnh lớn bật nhạc, nam nữ đi thành từng cặp, nhảy những điệu mà cô chưa từng thấy.Sau khi bước vào, Lâm Đào chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xem người ta nhảy.Trong mắt cô tràn đầy sự tò mò, đôi mắt trong suốt nhìn vào trong sảnh lớn, một đôi nam nữ ‘ôm nhau’, tay cô gái đặt lên vai chàng trai, tay chàng trai lại đặt ở eo cô gái.Lâm Đào khoa tay múa chân bắt chước động tác của bọn họ, cô giật mình với điệu nhảy có chút ‘phóng khoáng’ này.Cô không quen ai ở chỗ này, lát nữa cô phải cùng người cô không quen nhảy điệu nhảy đó? Thế có phải quá thân mật không?Suy cho cùng, Lâm Đào vẫn chỉ là cô gái nông thôn mười chín tuổi chưa trải sự đời, chưa từng yêu đương càng đừng nhắc đến chuyện nắm tay.
Vậy nên, lần đầu tiên nhìn thấy người khác khiêu vũ, cô tò mò cũng là chuyện bình thường..