Chương 7: Tội Trùng Hôn 1

Tống Hòe Hoa đau đến mức nhảy lên tại chỗ, muốn đuổi theo con mèo đen kia để đánh chết nó.

Con mèo lại chạy rất nhanh, chớp mắt cái đã nhảy từ tường lên nóc nhà, từ trên cao liếc mắt khinh thường nhìn xuống cô ta, giống như một vị hoàng đế.

"Con mẹ nó tổ tiên nhà mày!" Tống Hòe Hoa tức đến không nói lên lời, hướng về phía mèo đen mà mắng nó cả buổi.

Người phụ nữ đi cùng cô ta là thím của Tống Chiêm Cương, được bà Tống nhờ tới đây để cho dạy Khương Vân một bài học.

Gia đình chồng của Tống Hòe Hoa là nhà họ Khương của lữ đoàn Hồng Tinh, cùng thôn với nhà mẹ đẻ của Khương Vân, hôm nay cô ta cố ý về nhà mẹ đẻ để dạy dỗ cô em vợ, để cô biết điều hơn đừng để cho em trai thấy khó chịu.

Nào ngờ vừa ra đến cửa thì thấy hai em trai dìu mẹ từ bên ngoài trở về, trên mặt trên tay đều là vết máu do bị mèo cào, nhìn thật quá thảm.

Thầy thuốc đã tiêu độc vết thương, nhưng không cho băng bó, dù sao thì cũng đã cầm máu nên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, rồi để cho bọn họ về nhà chăm sóc.

Tống Hòe Hoa tức đến nỗi muốn lập tức quay trở về nhà tát Khương Vân, hai anh em Tống Chiêm Cương cũng chạy hổn hển muốn tìm Khương Vân dò hỏi, kết quả là cô không có ở chỗ này, vì thế mấy người đành chia nhau ra tìm.

Tống Chiêm Cương đoán cô có thể đi tìm hai con, bà Tống lại cảm thấy cô có thể đi tìm một vị bác khác để than thở, vừa hay thím hai Tống tới đây, Tống Hòe Hoa kéo bà ta đến bên lữ đoàn nhìn xem.

Để vừa hay mà chặn đường của cô!

Muốn làm cho cô từ từ trên cao ngã ngựa!

Tống Hòe Hoa giận đến mức sắp nổ tung!

Khương Vân âm thầm giơ tay cho mèo đen một like, sau đó lộ ra biểu cảm hoảng hốt trốn vào trong văn phòng.

Trước mặt bí thư cùng ông Phúc, cô tất nhiên sẽ không cứng rắn đối chọi với cô cả, tỏ ra yếu thế mới là lựa chọn tốt nhất.

Quả nhiên, bí thư Tống không thể không nhìn qua, trực tiếp lớn tiếng mắng Tống Hòe Hoa yên lặng một chút.



Thím hai Tống bày ra dáng vẻ người hòa giải, khuyên Khương Vân: "Mẹ Tiểu Hải à, cháu cũng không thể hồ đồ được… Cháu nghe ngóng mười dặm tám xã xem, quê chúng ta nơi nào có thể ly hôn? Chúng ta không thể học theo những người trong thành phố… làm những điều viển vông kia. Để cho người ta cười nhạo, đâm chọt sau lưng mình?"

"Chính cháu không để ý, nhưng cháu bảo Tiểu Hải, Tiểu Hà sau này phải làm thế nào hả? Bọn nó không có cha, còn làm sao có thể ngẩng đầu mà làm người chứ?"

Khương Vân cười mỉa, cũng không đáp lại.

Những lời cần phải nói cô đã nói cùng bí thư và ông Phúc nói qua, nếu lại một lần nữa nói ra những lời trên thì bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Mà ý tứ của những lời thím hai Tống nói, ông Phúc đã bác bỏ, sẽ lại càng khó chịu hơn.

Mời bà tiếp tục biểu diễn.

Khương Vân lạnh nhạt nhìn họ.

Tống Hòe Hoa muốn đánh trước rồi nói sau, nói: "Nhất định là nó muốn bị đánh!"

Bí thư Tống: "Cháu câm miệng lại, đi ra ngoài!"

Tống Hòe Hoa oan ức mà đứng ở cửa ra vào, hung ác mà trừng mắt Khương Vân, lại liếc mắt đi tìm con mèo đen kia, cô ta nhất định phải đánh chết nó!

Mèo đen đã chạy lên trên tường phía nam mắt đối mắt nhìn nhau với cô ta, ánh mắt cô ta như lửa, mà mắt mèo đen lại cao ngạo, lạnh lùng, thỉnh thoảng còn nhe răng với cô ta, nhìn qua không giống mèo, mà giống như một con thú dữ.

Thím hai Tống lại nói: "Mẹ Tiểu Hải à, cháu hãy nghĩ lại xem, những lời thím có đúng không? Chúng ta đều thấy cháu đối xử với con mình rất tốt, cháu có thể nhẫn tâm để đứa trẻ đi theo cháu bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ? Cháu có nhớ tới cha mẹ cháu, lúc trước bọn họ cũng vì cháu lập gia đình mà bị chỉ chỏ, giễu cợt. bây giờ cháu lại ly hôn, có phải bọn họ càng không thể ngẩng mặt lên được đúng không? Cháu muốn ly hôn về nhà mẹ đẻ, vậy thì bọn họ sẽ càng không thiết sống nữa."

Khương Vân lạnh lùng mà cười, bọn họ chắc là đoán cô sẽ cùng nhà mẹ đẻ cãi nhau, không có chỗ dựa cùng đường lui, nhà mẹ đẻ không nhận cô, thì cô sẽ không có chỗ để đi.

Vừa nói đến chuyện này Khương Vân càng tức giận, nếu không phải vì kiếp trước cô chỉ là một nhân vật trong truyện, thì cô sẽ ngu ngốc như vậy sao?