Tiểu Hải và Tiểu Hà cầm một bàn chải lông khẩu hiệu giúp mèo đen rửa sạch móng vuốt, vừa chải vừa khen từng tiếng vua mèo.
Khương Vân vừa nói vài câu với ông Phúc và bí thư Tống, nghe thế cũng thấy buồn cười.
Ông Phúc: "Đã nói là không được xem nhẹ con cái, một con chuột ba điểm công, tổng cộng là 108 điểm công."
Lao động mạnh mẽ được mười điểm công mỗi ngày, như vậy là được gần 11 ngày.
Khương Vân cũng không từ chối, đây là thành quả lao động của Tiểu Dã. Nó xứng đáng được nhận, buổi tối phải làm một chút đồ ăn ngon miệng cho nó.
Bí thư Tống cười vui vẻ: "Nhìn xem những con chuột xảo quyệt này, một năm gây họa biết bao nhiêu lương thực của chúng ta. Gϊếŧ những con chuột này, chúng ta sẽ tiết kiệm rất nhiều lương thực. Hôm nay lấy năm cân bột mì thưởng cho Đại Vương Mèo, vừa lúc mọi người đang chuyển nhà, sưởi ấm phòng cho mọi người."
Đây đúng là một bất ngờ!
Khương Vân giúp hai anh em dùng khăn lau khô cho con mèo đen, gãi gãi đầu nó rồi khen một câu: "Tiểu Dã thật lợi hại, kiếm điểm công cho chúng ta lại kiếm được bột mì, đến tối chị làm bữa tối khao cả ba!"
Ngón tay trắng nõn, tinh tế của cô nhẹ nhàng gãi cằm nó, thoải mái đến nỗi nó phát ra tiếng ngáy nhỏ, liếʍ lòng bàn tay cô.
Khương Vân lặng lẽ tạo ra một lớp nước linh tuyền thủy cho nó uống.
"Meo meo ~" Nõ khẽ kêu lên một tiếng, độ dễ thương khiến cho hai anh em Bí thư Tống cũng vui sướиɠ, tự mình cân cho Khương Vân năm cân bột mì.
Bình thường lữ đoàn có chuẩn bị mấy chục cân bột mì, chuyên chuẩn bị cho cán bộ và kỹ thuật viên từ trên xuống dưới.
Ông Phúc đã ghi chép lại chiến tích và phần thưởng hôm nay, như vậy cũng có sổ sách để tra.
Ông lại khen bánh nướng trứng gà rau hẹ mà Khương Vân làm buổi trưa rất ngon. Sau khi ăn nhiều năm như vậy, bây giờ mới nếm được bát canh rau dại ngon miệng, toàn bộ vị giác của ông đã sống lại.
Ảnh hưởng tiêu cực chính là khi ăn cơm bắt đầu kén ăn, luôn cảm thấy đồ ăn mình làm không ngon, vợ con Bí thư Tống làm cũng chẳng khá hơn.
Khương Vân chủ động mời: "Hôm nay bọn cháu chính thức dọn vào ở, bếp và giường đều dò bác xây, buổi tối cháu có làm sủi cảo mời bác đến ăn."
Đương nhiên ông Phúc rất vui vẻ!
Nhưng ông có hơi băn khoăn.
Ông không sợ, ông chỉ sợ liên lụy khương Vân.
Cô là một phụ nữ trẻ và xinh đẹp đã ly dị, mặc dù ông là một ông già cũng là một người đàn ông, ra vào nhà cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Thế nhưng, ông thật sự muốn ăn cơm Khương Vân nấu.
Đặc biệt là bánh nướng trứng gà mà hai anh em đưa ông lúc trưa. Bánh được nướng thơm ngát, bên trong rau hẹ lại giòn tan thơm ngát, trứng gà mềm mại thơm ngọt, không có một chút mùi tanh.
Nghí đến đó ông lại chảy nước bọt.
Hay là để hai anh em mang sủi cảo đến lữ đoàn?
Dường như làm như vậy cũng phiền toái.
Ông Phúc bối rối một chút thì muốn nhẫn tâm từ chối, lại nghe Khương Vân nói: "Nếu bác thật sự cảm thấy cháu nấu cơm ngon, thì sau này snag nhà cháu ăn trưa và ăn tối cũng được. Một mình bác nấu cơm ở đây cũng không tiện, cả ngày gặm lương khô không tốt cho cơ thể."
Vốn đi ông còn hơi ngượng ngùng khi ăn một bữa cơm, vậy mà bây giờ lại nghe được Khương Vân đang mời ông ăn cơm cùng nhau.
Ông Phúc: "Được!"
Không từ chối, một ông già có thể ăn được mấy bữa cơm ngon, không thể tự làm mình tủi thân được.
Đối với chuyện ông Phúc đang băn khoăn, Khương Vân cũng không thèm để ý đến. Ở thời đại này cô còn dám ly hôn, chẳng lẽ lại không dám ăn cơm cùng người khác sao?
Ông Phúc rất chăm sóc cô và hai đứa nhỏ. Cô kính trọng và biết ơn ông Phúc, nhìn thấy ông khiến cho cô nhớ đến cha mình.
Bí thư Tống ở bên kia nghe thấy thế thì tiến lại gần, ông cười nói: "Khương Vân, tôi có thể..."
Ông Phúc chỉ vào bên kia: "Mẹ của Chiêm Quốc, sao chị lại đến đây?”
Bí thư Tống lập tức nghiêm túc lại: "Khụ khụ, trận đấu hôm nay đại thắng. Nếu qua một thời gian mà lũ chuột chết không hối cải, vậy thì phát động hành động tiêu diệt lần thứ hai!"
Ông quay đầu không nhìn thấy vợ con mình, bất mãn nhìn ông Phúc: "Ông Phúc cũng biết đùa đấy."
Ông chép miệng, hộp bánh nướng lúc trưa thật thơm, khiến người ta thật khó quên.
Ông Phúc bị bí thư Tống chen ngang như vậy thì cảm thấy được ăn cơm cùng Khương Vân quả thực kiếm được rất nhiều tiền. Ông cũng không bối rối nữa, lập tức đi thu dọn đồ đạc của mình.
Phần lớn dầu muối và giấm của ông đều ở lữ đoàn, buổi trưa hay buổi tối đều lười về nhà nấu cơm nên mới mang theo lương khô đến đây để tiện xử lý.