Chương 30: Cây Khô Nảy Mầm 3

Khương Vân cười nói: “Giếng nước cũng không xa, tôi tự mình là được.”

Trịnh Tất Thần vẫn là đoạt lấy, Khương Vân dứt khoát từ sân gia súc lấy thêm một cái thùng sắt cùng cậu đi ra ngoài.

Trịnh Tất Thần ăn đến mức răng gò má lưu hương, không nhịn được hỏi Khương Vân làm như thế nào, học ở đâu, bởi vì chưa thấy người trong thôn làm qua.

Khương Vân liền nói có một lần cháo dính làm cháy, không nỡ vứt nên dùng với một ít giấm cùng tương ăn hết, kết quả phát hiện hương vị không tệ.

Trịnh Tất Thần cười lên: "Đây là vô tình cắm liễu... Tống Chiêm Cương?"

Cậu ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt âm u không có thiện cảm của Tống Chiêm Cương, thuận miệng chào hỏi một tiếng.

Khương Vân không thèm nhìn Tống Chiêm Cương, chồng cũ cặn bã có cái gì đẹp, lại không cho cô tiền!

Tống Chiêm Cương vốn định ngẩng đầu lên thật cao, dùng một loại tư thế cao cao tại thượng đối mặt với Khương Vân, hình thành cho cô một loại lực uy hϊếp vô hình.

Ai ngờ cô dùng thái độ làm như không thấy với mình trước, anh ta lập tức tức giận, há miệng muốn gọi cô.

Khương Vân lại không để ý tới anh ta, trực tiếp xách thùng nước đi qua.

Đi được mấy bước trước mặt đυ.ng phải Dương Tinh cùng mấy cô gái tri thức xuống làm việc, cười chào hỏi với họ.



Dương Tinh: “Khương Vân, chúc mừng cô, nhà ở đã dọn dẹp xong rồi nhỉ.”

Khương Vân nói lời cảm ơn với cô ấy: “Tôi làm bột khuấy, cô đi ăn một bát đi.”

Dương Tinh ngại ăn, vừa muốn cự tuyệt thì nhớ tới bát canh rau dại, chóp mũi lập tức ngửi thấy mùi cơm bay ra từ trước sân.

Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Trịnh Tất Thần nhìn dáng vẻ của cô ấy nên khích lệ: "Lúc nào về cô lấy khẩu phần lương thực cho Khương Vân là được, tôi làm như vậy đó." Nói xong cậu chạy đi lấy nước trước.

Dương Tinh vừa nghe cảm thấy có thể làm được, nói cảm ơn với Khương Vân: “Mọi người đi lấy nước đi, tôi đi ăn đây.”

Cô ấy nói với các thanh niên tri thức một tiếng rồi chạy đi.

Mấy thanh niên trí thức khác nhịn không được nuốt nước miếng, chẳng qua họ không giúp đỡ Khương Vân, tự nhiên cũng ngại đi ăn.

Một người trong đó tên là Kinh Trạch Diễm lại không khách khí hỏi Khương Vân: “Chúng tôi và Dương Tinh ở cùng nhau, cô chỉ mời cô ấy không mời chúng tôi à?”

Những thanh niên trí thức khác vội vàng nói quay về nấu cơm, trước mặt người ta đòi ăn cơm, quá xấu hổ, dù sao cũng không phải quan hệ thật tốt.

Kinh Trạch Diễm đứng ở bên ngoài tường sân nhà Khương Vân còn Tống Chiêm Cương rời đi, nhịn không được nói lời chua ngoa: “Ôi, Khương Vân cô lợi hại đó. Vừa ly hôn thì gây khó dễ cho Trịnh Tất Thần, để anh ấy giống như một con quay quay tròn lấy cô.”

Mấy cô gái thanh niên trí thức nghe vậy sợ tới mức vẻ mặt thay đổi, vội vàng kéo cô ta đi.



Khương Vân nhắc nhở cô ta: “Cô đường đường là một người thanh niên trí thức, nói chuyện vẫn nên chú ý một chút. Nếu không cô mà không nói dễ nghe, tôi cũng sẽ nói chuyện chói tai.”

Kinh Trạch Diễm cười nhạo, quay đầu nói với những thanh niên trí thức khác: “Tôi nói có sai không? Có vài người lợi hại, bên này bị người ta vứt, bên kia lại lập tức có thêm một người nữa, đúng là không biết xấu hổ!”

Những thanh niên trí thức khác cũng không muốn gây sự, vội vàng đùn đẩy nói có chuyện nhao nhao chạy đi.

Khương Vân cũng không tức giận, còn nở nụ cười xinh đẹp hướng về phía Kinh Trạch Diễm: “Cô muốn yêu đương với thanh niên trí thức Trịnh nhưng không thành, lại cùng Tống Chiêm Cương mập mờ, có muốn tôi dùng loa phát thanh cho mọi người biết hay không?”

Mặt trời bị nhà và cây cối che khuất, bóng đổ lên người các cô, ánh sáng mờ ảo, biểu cảm trên mặt Kinh Trạch Diễm cũng tối sầm lại.

Cô ta căm tức nhìn Khương Vân nhưng bắt gặp ánh mắt có ý cười của Khương Vân.

Tuy rằng trước đây Khương Vân không quen thuộc với thanh niên trí thức Trịnh nhưng bởi vì tự cô ta cảm thấy Tống Chiêm Cường béo tốt đẹp, cô ta cũng nghe được không ít chuyện.

Tống Chiêm Cương luôn cảm giác mình cao hơn thôn dân khác hai bậc và các thanh niên trí thức khác một bậc. Bình thường anh ta bôi dầu ăn lên tóc, đeo bốn cái túi tiền đi giày da lớn đến chỗ thanh niên trí thức, về lại khoác lác với Khương Vân và bà Tống.

Anh ta không chỉ một lần nói khoác với Khương Vân, anh ta nói mình cưới cô là phúc cô tu luyện từ đời trước bời vì có bao nhiêu người chờ muốn gả cho anh ta đấy.

Giống như Kinh Trạch Diễm kia, ngay từ đầu cô ta thầm mến Trịnh Tất Thần vì cậu lớn lên anh tuấn hơn nữa trong nhà cậu luôn có tiền phụ cấp và phiếu đồ ăn, ăn được so với bọn họ đều tốt hơn.

Nhưng cô ta bày tỏ nhiều lần nhưng Trịnh Tất Thần chưa từng đáp lại. Sau đó cô ta lại bắt đầu lấy lòng Tống Chiêm Cương, hai người mắt đi mày lại còn trao đổi thư tình cho nhau các kiểu.