Chương 17: Khổ Nhục Kế 1

Đinh Quế Mai ra lệnh, cây gậy cán bột đùng đùng đập tới hướng về phía bà Tống.

"Cứu mạng, gϊếŧ người…" Bà Tống lăn lộn hết sàn nhà giống như cục phân.

Hai người Tống Hòe Hoa và thím hai Tống trốn ở trong sân vội vàng chạy ra can ngăn, kết quả đâm đầu vào năm sáu cây cán bột, sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau.

Bác gái của Khương Vân hét lên: "Oan có đầu nợ có chủ, chúng ta đi tìm Tống Chiêm Cương! Nhanh chóng né tránh việc không liên quan, cây gậy không có mắt, mặc kệ nó đánh!"

Thím hai Tống trước nay chưa từng linh hoạt bước lên kéo Tống Hòe Hoa né tránh, lập tức nhảy ra ngoài: "Tôi đi tìm cán bộ đến phân xử!"

Tống Hoè Hoa nhìn mẹ cô ta lăn lộn trên mặt đất, vội vàng tới đỡ, gào khóc: "Khương Vân, cô làm đang làm gì vậy? Nhà mẹ đẻ về nhà mẹ đẻ, nhà chồng thì về nhà chồng, sao cô có thể đánh người như vậy?"

Một thím hàng xóm của Tống Hòe Hoa ở nhà họ Khương ngăn cô: "Vậy cô đến nhà họ Thuấn, nghĩ xem bản thân đứng nhà mẹ đẻ hay nhà chồng!"

Tống Hòe Hoa lập tức run rẩy, sắc mặt đều thay đổi, run rẩy đến mức không còn hình dạng: "Thím… thím… thím, các người ngay… ngay cả tôi cũng đánh?"

Người thím kia trực tiếp đẩy cô ra. "Đừng có mà ngứa đòn!"

Tống Chiêm Quân và Trịnh Tất Thần xem mà ngây người, hai người nghiêm túc đứng ở chân tường, không mảy may có ý so chiêu muốn hòa cùng đội quân tóc dài.

Trong nháy mắt Khương Vân rơi lệ tràn đầy mặt.

Năm đó, cô bị Tống Chiêm Cương xúi giục bỏ trốn, gạo đã nấu thành cơm, cha mẹ, anh trai và chị dâu đều phản đối, sau đó Tống Chiêm Cương đưa cô đến công xã tố cáo cha mẹ can thiệp vào quyền tự do kết hôn.

Vì thế, Đinh Quế Mai trong cơn tức giận đã cắt đứt quan hệ với cô, Khương Vân hối hận không kịp, nhưng Tống Chiêm Cương và bà Tống mỗi ngày nói các loại lời nói ép buộc như “không nỡ thì trở về nhà mẹ đẻ, coi như hai ta không sống tốt”, “nhà mẹ cô ngang ngược như vậy, chúng tôi hầu hạ không kịp, có cô thì không có tôi có tôi thì không có cô, cô tự lựa chọn đi” để kích động cô. Cô cũng không dám nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ, tự nhiên cô cũng không còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ để xin tha thứ.

Trong lòng cô bảy năm qua đã ghim một cái rễ to đâm càng ngày càng sâu, nhưng không dám bộc lộ ra.

Cô cho rằng mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nữa, sau khi chết cô mới nhận ra rằng mẹ thương mình đến nhường nào.



Sau khi treo cổ, Định Quế Mai đã đưa người đến nhà bà Tống tính sổ, muốn tìm lại công lý cho con gái.

Bởi vì cô tự tử, cũng không nói với người khác về những thủ đoạn của Tống Chiêm Cương và bà Tống, người trong thôn đa phần không rõ chân tướng đều giúp đỡ bà Tống.

Cuối cùng, Đinh Quế Mai bất chấp đoạt hai đứa cháu ngoại về, nếu bà Tống không thả đứa trẻ, bà liền cá cược một ván cái mạng già cũng phải kéo bằng được Tống Chiêm Cương xuống dưới.

Giống như Tống Chiêm Cương lần ly hôn này, chỉ mong sao nhanh chóng bỏ đi, dĩ nhiên là đồng ý.

Thật tiếc là kiếp trước vợ chồng của Đinh Quế Mai không có kết cục tốt đẹp, vì đứa con gái không chịu thua kém này của bà lấy Tống Chiêm Cương đã phải chịu rất nhiều nhục nhã, cuối cùng vì bệnh nặng bỏ không điều trị mà chết.

Nhìn mái tóc bạc trắng xen lẫn đen của Đinh Quế Mai, Khương Vân không thể kiềm chế được tình cảm của mình, cô ôm mẹ, khóc và nói: "Mẹ, con rất nhớ cha và mẹ… Con sai rồi, về sau con không khinh suất nữa."

Đinh Quế Mai bị cô ôm chặt đến mức toàn thân cứng đờ, không thể cử động tay chân. Ước chừng qua nửa phút, bà đã giãy giụa cánh tay của con gái, tức giận nói: "Nếu như còn luyến tiếc, tại sao muốn ly hôn?"

Bà cho rằng Khương Vân vẫn còn tình cảm với Tống Chiêm Cương, muốn thay tên súc sinh kia cầu xin.

Khương Vân không quan tâm lại ôm lấy bà lần nữa, nghẹn ngào: "Mẹ, con đã không còn chút tình cảm nào với tên khốn đó nữa, con thực sự rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ và cha…"

Cơ thể Đinh Quế Mai càng cứng hơn, quả quyết kéo Khương Vân ra: "Cô đứng dậy, đừng làm lỡ tôi đánh người!"

Sau đó, trong nước mắt của Khương Vân, trong vẻ mặt đờ đẫn của Tống Chiêm Quốc và Trịnh Tất Thần, Đinh Quế Mai xông lên trước vung cây cán bột và xông vào phòng: "Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, ngày hôm nay tôi đòi lại! Đập hết cho tôi, ai cầu xin cũng không tha!"

Hai anh em Tống Chiêm Cương ban đầu trốn trong nhà giả vờ không sao vẫn nghĩ rằng bà Tống đang diễn khổ nhục kế, sau đó cảm thấy không đúng, vội vã từ trong phòng xông ra.

Tống Chiêm Cương đi về phía trước, nhìn thấy đám người Đinh Quế Mai xông vào, tức giận chỉ vào bà mà mắng: "Đám người phụ nữ chanh chua này, muốn xông vào nhà cướp bóc? Còn có vương pháp nào không?"

Đám đàn bà chen nhau xông lên, cán lăn bột nện xuống như mưa, vừa đánh vừa chửi.