Chương 45

Không đến mức phải vịn cửa sổ giống như một tên trộm đúng không?

Hôm nay nhà họ Khương nấu cơm ngô.

Xã Nguyệt Phượng Loan nằm ở vùng đất biên giới không ra nam không ra bắc, trồng cả lúa và lúa mì, nhưng vụ lúa mì năm nay phải đến tháng sau mới thu hoạch được, năm ngoái người đi làm điểm công không nhiều nên có thể tiết kiệm được một số thực phẩm.

Ngô là ngô, nhưng làm cơm ngô không phải ngô nguyên hạt mà là bột ngô làm từ ngô, đầu tiên là hấp bột ngô, khi hấp dùng thìa xới đều, sau đó cho xửng hấp vào đổ một ít gạo vào, khuấy đều lần nữa và đợi hỗn hợp quyện đều thì đem hấp một lúc nữa là xong.

Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng quá trình này thực sự hơi có chút phức tạp.

Mặc dù Khương Tuệ Tuệ là một người sành ăn và biết nhiều món ăn khác nhau, nhưng cô thực sự chưa học cách làm cơm ngô, vì vậy cô chỉ có thể ở bên cạnh xem Phương Quế Chi làm nó.

Sau khi mọi thứ đã xong là có thể ăn cơm. Hôm nay, ngoài món súp đậu phụ đầu cá do Khương Tuệ Tuệ làm, còn có những viên củ cải ngâm của Phương Quế Chi làm.

Phải nói rằng mặc dù kỹ năng nấu ăn của Phương Quế Chi chỉ là trung bình thôi, nhưng kỹ năng làm rau ngâm của bà ấy khá tốt.

Những khối củ cải đã được ướp hơn hai ngày, lúc này là thời điểm thích hợp nhất để ăn, có vị chua thanh thanh, rất sảng khoái, là một món ăn kèm tuyệt vời.

******

Sau khi Tống Thời Thanh trở về nhà, đầu tiên là anh ra sông lấy một gánh nước rồi quay trở lại.

Nước trong nhà đã gần cạn, ông nội tuổi đã lớn, chân tay đã yếu nên không còn nhanh nhẹn nữa, ba năm trước anh đã bắt đầu đi gánh nước cho cả nhà.

Mấy năm nay, vóc người của anh phát triển vượt bậc, anh đã cao hơn ông nội nửa cái đầu.

Đổ nước trong xô vào bể nước, và bữa ăn của bà nội đã được nấu chín.

"Mùi thơm quá, bà nội nấu ăn thơm quá." Tống Thời Thanh ngồi vào trước bàn ăn, ở trước mặt ông bà nội, anh không hề lạnh lùng cứng rắn như thường ngày, lúc này mới giống như một người bình thường có da có thịt.

Ngôi nhà bọn họ ở cũ kỹ và đơn sơ, nhìn từ xa có vẻ đổ nát, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ đổ ụp xuống. Nhưng bọn họ đã sống trong một ngôi nhà như vậy được năm năm rồi.

Trong năm năm qua, bọn họ đã đi từ những người xa lạ lúc ban đầu đến giờ đã thân quen. Ngay từ đầu vẫn luôn nuôi hy vọng trở lại thành phố, nhưng đến bây giờ đã không dám có chút kỳ vọng xa hoa nào.

Mặc dù bà Tống mặc bộ quần áo cũ nhưng bà ấy vẫn chỉn chu và gọn gàng, mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, bà ấy mỉm cười đặt bát đĩa vào ngăn nắp.

Ông nội Tống đặt tờ báo cũ xuống, đi tới, tờ báo này ông ấy đã đọc không biết bao nhiêu lần, tháng trước Tống Thời Thanh đã lên thành phố mua cho ông ấy, tháng này anh không lên thành phố nên không thể mua tờ báo mới nhất được.

Hai món ăn thêm một canh, bữa cơm rất đơn giản.

Cơm là cơm ngô, thức ăn là mã lan đầu, là rau dại trên núi, củ cải bào sợi chiên, canh là canh cà chua không thịt.

Tống Thời Thanh hỏi: "Bà nội, không phải đã nói là lấy con thỏ cháu bắt được trên núi đem chiên lên sao? Chẳng lẽ ông nội không biết gϊếŧ thỏ, bằng không ngày mai trước khi đi làm cháu gϊếŧ con thỏ đó nhé?"