Chương 3

Lần trước đám bạn thân tụ lại buôn chuyện về hình mẫu lý tưởng của mình, cô còn nói mình thích nhất là nam chính Tống Thời Thanh ở trong truyện. Đây là một quyển tiểu thuyết không có CP, kể về câu chuyện của nam chính Tống Thời Thanh nỗ lực vượt khó và đi lêи đỉиɦ cao của đời người.

Kỹ năng viết lách của tác giả rất tốt, miêu tả nam chính rất sống động, không giống như nhân vật ở trong sách mà rất giống người thật.

Sau khi nghe cô nói xong mấy chị em còn lại đều phá lên cười cô.

Thích nhân vật ở trong truyện thì cũng thôi đi. Lại còn đi thích một người đàn ông nhà quê ở trong truyện thập niên 70.

Những tiếng cười này vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng giờ thì cô đã xuyên vào trong cuốn sách đó.

Khương Tuệ Tuệ sợ tái mặt, tự an ủi bản thân rằng có thể đây chỉ là một giấc mơ, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, mọi thứ ở đây đều chân thật như vậy, làm sao có thể là một giấc mơ?

Mấy lần cô định quay lại nhảy xuống sông, nhưng khi lên bờ vẫn là ở chỗ này.

Khương Tuệ Tuệ bất lực, cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu muốn khóc.

Vừa lúc đó có một người phụ nữ chạy đến.

Người nọ ôm lấy cô rồi khóc nức nở: “Bé à, sao con lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Nhà họ Lâm từ hôn đó là do Lâm Hồng Binh kia không có phúc phận, chỉ cần có mẹ ở đây, mẹ chắc chắn sẽ kiếm cho con một người còn tốt hơn Lâm Hồng Binh kia gấp trăm lần. Trong đám con cái mẹ thương con nhất, con không thể làm chuyện ngốc nghếch như vậy, không có con sao mẹ có thể sống được đây…”

…...

Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt cô tên là Phương Quế Chi, là mẹ ruột của nguyên chủ.



Còn cô xuyên vào thân thể của một pháo hôi cùng tên, ở trong truyện không xuất hiện được mấy lần, chỉ ở giữa truyện mới được tác giả nhắc tới qua vài câu miêu tả.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được đính ước với một người cùng thôn tên Lâm Hồng Binh, hắn ta đi lính mấy năm trời cuối cùng cũng trở về, ấy vậy mà việc đầu tiên hắn làm là tìm cô nói chuyện từ hôn.

Từ hôn đã đành, nhưng trong nháy mắt hắn ta đã đính hôn với em họ của nguyên chủ là Khương Thúy Thúy.

Cô ta lớn lên không đẹp bằng nguyên chủ nhưng lại rất có thủ đoạn, đầu tiên là bày mưu để hủy hoại thanh danh của nguyên chủ, tiếp theo liền qua lại với Lâm Hồng Binh, nhẹ nhàng đoạt lấy đối tượng của chị họ, khiến hắn ta trở thành người đàn ông của mình.

Nguyên chủ không chịu được cú sốc này, cho nên mới quyết định nhảy sông, chết là coi như xong hết mọi chuyện.

Khương Tuệ Tuệ cười chua xót, ha ha, nguyên chủ đã qua đời nhưng cô mới là người chịu trận.

Nhưng người phụ nữ đối diện cứ luôn miệng gọi cô là “bé” khiến cô có chút hoang mang.

Khi còn nhỏ mẹ của cô cũng hay gọi cô là “bé”. Nhưng sau khi mẹ cô mất, cha cô cũng tái hôn với người khác, từ đó trở đi không còn ai gọi cô là “bé” nữa.

Nhiều năm qua cô luôn một thân một mình, dù có đủ tiền để tiêu xài nhưng người đàn ông mà cô gọi là “cha” lại chưa bao giờ quan tâm đến cô dù chỉ một chút.

Vừa mở miệng, Khương Tuệ Tuệ khàn giọng nói: “Con, con không muốn chết, con định bắt cá mà…”

Cô chỉ vào con cá lóc to màu đen đàng giãy dụa trên mặt đất vì thiếu nước: “Mau nhìn xem con cá lớn chưa này?”

Nhìn con cá kia ước lượng cũng nặng khoảng ba bốn cân đấy! Thanh niên ở trong đại đội thỉnh thoảng cũng đến sông bắt cá về ăn cho đỡ thèm, nhưng chỉ bắt được mấy con cá nhỏ vài lạng, lấy về nấu còn không đủ nhét kẽ răng.