Chương 19

Cô chạy nhanh đến bên cạnh Tống Thời Thanh, ngẩng đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa và quyến rũ không trang điểm của cô lên, ngoan ngoãn nói: “Thanh niên trí thức Tống, anh yên tâm đi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ và sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.”

Đại đội trưởng gật đầu: “Chính là như vậy, tôi giao cho hai người một số nhiệm vụ. Khương Tuệ Tuệ là một cô gái, sức lực của cô ấy rất ít. Một nửa nhỏ này sẽ là phần của Khương Tuệ Tuệ làm, và phần còn lại sẽ thuộc về cậu. Là nam nhân nên chiếu cố phụ nữ, vậu có ý kiến gì không?”

Mảnh đất được đội trưởng giao cho Khương Tuệ Tuệ có diện tích khoảng bốn phần mười, và Tống Thời Thanh phải làm sáu phần mười còn lại.

Tống Thời Thanh không nói lời nào, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đáp lại: "Không sao, không sao, đại đội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!"

Đại đội trưởng gật đầu, bỏ lại cái cuốc, yên tâm rời đi.

Tống Thời Thanh lại liếc mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ một cái, vẻ mặt Khương Tuệ Tuệ đầy khϊếp sợ, cô lè lưỡi nói: "Xin chào thanh niên trí thức Tống, tôi là Khương Tuệ Tuệ, tôi..."

"Tôi biết." Không đợi Khương Tuệ Tuệ nói xong, Tống Thời Thanh đã nói.

Tống Thời Thanh đã được gửi đến Nguyệt Phượng Loan cùng với ông bà của mình vào năm năm trước, mặc dù anh không phải là người gốc của Nguyệt Phượng Loan, nhưng anh cũng đã quen thuộc với Nguyệt Phượng Loan trong năm năm, anh cũng biết Khương Tuệ Tuệ, nhưng anh chưa bao giờ tiếp xúc với cô trước đây thôi.

Thanh niên trí thức cũng có thể chia thành trẻ có học và trẻ không được học, ví dụ như thanh niên trí thức chấp hành quốc sách, lên núi về quê là thanh niên trí thức có giáo dục, thanh niên có học thì khác xa, về phần Tống Thời Thanh là do gia đình dạy bảo, đãi ngộ khác xa các thanh niên trí thức khác.

Có người còn gọi anh là con của phản quốc, bởi vì ông nội của Tống Thời Thanh lúc đó không đồng ý với các chiến dịch vận động của đất nước, và nói thêm vài lời, sau khi được một người quan tâm báo cáo, ông Tống đã bị gán cho cái danh là phản động, Tống Thời Thanh liên quan đến cũng đã được gửi xuống đây cùng nhau.

Không để ý đến Khương Tuệ Tuệ nữa, Tống Thời Thanh giả vờ như cô không tồn tại và tiếp tục cày đất bằng cuốc.

Đôi tay lực lưỡng, khỏe khoắn, cầm cuốc, vung cuốc như không biết mệt.

Khương Tuệ Tuệ bắt chước anh, cầm cái cuốc trong tay, nghĩ thầm rằng đó chỉ là cuốc đất thôi mà, có gì khó đâu, trông rất đơn giản.

Nhưng nói thì dễ hơn làm.

Sức lực cô quá nhỏ, yếu đến nỗi nhấc cuốc còn khó chứ đừng nói cuốc đất. Cô thậm chí còn suýt ném mình xuống đất vì dùng lực không đúng cách.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Có vẻ như người nông dân thực sự không dễ dàng gì, và khai hoang cũng là một môn cần học.

Tống Thời Thanh nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô thiếu chút nữa đã rơi xuống mà không đào được một cái cuốc nào, vì vậy anh không khỏi cười lạnh một tiếng, quay người lại.

Đại đội trưởng còn nói tìm cho anh một người trợ giúp, cứ như vậy là tới giúp hay sao? Nó không thêm phiền đã là tốt rồi.

Khương Tuệ Tuệ nhận được ánh mắt của Tống Thời Thanh và nhăn mũi, biết rằng trong lòng anh nhất định có sự khinh thường đối với cô. Cô khịt mũi, thầm nghĩ mình cũng có cốt khí, Tống Thời Thanh coi thường cô, cho nên cô phải cố gắng hết sức cho anh thấy!