“Mẹ, đừng đánh mẹ con…” Đứa nhỏ này mấy ngày này khóc rất nhiều giọng khàn khàn yếu ớt như là mèo con.“Xin bà, đừng đánh mẹ con…..”
Hai đứa trẻ khóc thảm thiết, Trần Thanh Dư sợ làm tổn thương bọn trẻ nên đẩy mạnh bà Triệu ra, ôm lấy bọn trẻ, lại bị ăn hai cú đá của bà già. Trần Thanh Dư nắm chặt nắm đấm, tiếng xương cốt răng rắc.
Nhìn thấy Vương Mỹ Lan từ sân trước sắp lại đậy, cô đứng dậy la lớn: "Chị Vương, chị giúp em trông hai đứa nhỏ một lát."
Vương Mỹ Lan: "Hả?"
Trần Thanh Dư run rẩy: "Nhờ chị giúp em trông hai đứa nhỏ một lát..."
Cô phớt lờ mẹ chồng vẫn đánh cô và đang phun ra những từ tục tĩu bẩn thỉu, nói: "Em nói chuyện riêng với mẹ chồng mấy phút."
Cô lấy đà hít một hơi thật sâu nói: “Chỉ mấy phút thôi.”
Khóe miệng Vương Mỹ Lan giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Rồi.”
“Mẹ, con không đi, mẹ….”
“Không đi, không đi…..”
Trần Thanh Dư nghiêm túc nói: "Mẹ có chuyện muốn nói với bà nội các con, hai đứa chờ mẹ một lát, lát nữa mẹ đến đón các con."
Cô bất chấp đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài, lật tay đóng cửa lại, rồi cài then cửa đóng chốt.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập. Rất nhiều người chen đến, châu đầu ghé tai vào cửa, chen không được cũng muốn đến gần hơn.
“Mẹ, con cần mẹ…” Đứa nhỏ lại khóc thành tiếng.
Khi một đứa khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo.
Vương Mỹ Lan mím môi, thở dài, ôm đứa bé lùi lại một bước: "Đừng khóc, đừng khóc. Sang nhà dì Vương ăn cơm nào.”
“Mẹ, muốn mẹ cơ…”
“Muốn mẹ….”
Vương Mỹ Lan ra quyết định, không quan tâm đến Trần Thanh Dư, ôm hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Hai đứa trẻ càng khóc lớn hơn, nhưng Trần Thanh Dư ở trong phòng giống như không nghe thấy.
Trần Thanh Dư vừa đóng cửa lại, bà Triệu đưa tay ra lại muốn tát cô một cái:
“Đồ đĩ, sao nào, cô nghĩ là….A!”
Trần Thanh Dư nắm lấy cổ tay bà Triệu. Người cô bình thường không được ăn ngon uống tốt, người gầy gò ốm yếu không có tí sức nào, nhưng cô vẫn theo bản năng của đời trước, dùng sức đá vào đầu gối bà già.
Bùm!
Bà già đột nhiên ngã xuống đất.
Trần Thanh Dư biết giờ mình không đủ sức, không cần lãng phí thời gian, không đợi bà mẹ chồng đứng dậy, cô ngồi lên người mẹ chồng, dùng sức giơ tay:
“Bốp!”
Một cái bạt tai thật mạnh.
"A, Sao cô dám... Ô ô ô..."
Trần Thanh Dư với lấy giẻ lau bếp nhét trực tiếp vào miệng bà ta, sợ không đủ, cô lại quay người, cố cởi giày bà già, kéo tuột tất thối nhét tiếp vào miệng bà ta.
Bà Triệu: “Ọe…”
Tí thì ngất xỉu vì mùi thối!
Trần Thanh Dư chộp lấy chiếc giày hôi hám trong tay, tát thẳng vào mặt bà già, bốp bốp bốp!
Trong nhà truyền đến tiếng đánh đập, người ở bên ngoài nhìn nhau, có người không nhịn được nữa, ra sức khuyên ngăn: “Dì Triệu, bây giờ là xã hội mới, dì không được đánh con dâu đâu!”
“Đúng rồi, dì mà cứ như thế gây chết người thì phải làm sao!”
"Dì mở cửa, tha cho con dâu đi..."
"Dì Triệu, dì cứ thế thì không sợ làm Tuấn Văn thất vọng à, Tuấn Văn mới đi, dì đã bắt nạt vợ nó,…”
“Đi tìm hội phụ nữ, tìm cán bộ phụ nữ đến cho bà già này biết, đúng là ác độc.”
“Trời đánh a!”
Tiếng trách móc truyền từ bên ngoài vào hết đợt này đến đợt khác, bà Triệu tức giận đến mức cắn chăt răng.
Con mẹ nó!
Bà mới là người bị đánh đây!
Bà cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng Trần Thanh Dư đang ngồi trên người bà Triệu, hai đùi kẹp chặt người. Bà Triệu vốn tưởng rằng con dâu quá gầy yếu không có sức, rất nhanh là có thể thoát ra được, nhưng mà ai có ngờ được, bà cố hết sức cũng không thoát ra được. Chân người này cứng như kìm vậy.
Bà Triệu bị đánh ngu người, bà chưa từng thấy Trần Thanh Dư bùng phát giận dữ như thế.
Từ khi là cô dâu mới vào nhà, cô đã bị bà đạp dưới chân. Dù con bà có che chở cho hồ ly tinh này, nhưng mà cũng không dám đứng lên. Chỉ cần con bà đi làm, bà liền bắt chẹt con đĩ này, làm cô làm trâu làm ngựa cũng không dám nói nửa lời.
Bà Triệu cũng không thật sự muốn đuổi Trần Thanh Dư đi, nếu mà đuổi cô đi, thì ai làm việc? Con trai không còn, bà muốn giữ cháu trai, không lẽ làm bà già này chăm sóc? Như giờ chỉ là dùng mấy đứa nhỏ bắt chẹt con dâu làm trâu làm ngựa cho mình mà thôi.
Con trai không còn, bà mà không nắn bóp con dâu, lỡ sau này con dâu không nghe lời bà thì phải làm sao!
Nhưng cho tiền bà cũng không nghĩ được là túi trút giận bị dẫm bẹp dưới chân mình cũng dám vùng lên! Bà mấp máy liên tục, ô ô, tức giận nhìn Trần Thanh Dư.