Hai người nghe Lưu Hòa Xương nói đổi người, không chỉ mặt của Tần Thải Vân biến sắc mà một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Tần Lỗi cũng đổi sắc, giận dữ quát lớn: "Nằm mơ, mày ngủ với con gái nhà tao rồi còn muốn hủy hôn, không có chuyện đấy đâu!"
Giọng của Tần Lỗi rất to, không chỉ người dân trong phòng nghe được mà mấy người ở ngoài sân đang đợi hóng chuyện tụ tập xung quanh nhà của ông ta cũng nghe rõ mồn một.
Mặt của Tần Thái Vân trắng bệch đi khi nghe những lời thốt ra của Tần Lỗi.
Lưu Hòa Xương cũng rất nóng ruột giải thích: "Ông nói bậy, ai ngủ với con gái của ông, rõ ràng tôi với con gái ông trong sạch không có gì hết, nếu ông không tin cứ hỏi con gái ông đi!" Ông ta dám nói hủy hôn cũng vì chưa chạm vào Tần Thải Vân.
Ánh mắt của đám người Trịnh Quế Hoa lại tập trung lên mặt của Tần Thải Vân.
Lúc này, câu nói của Tần Thải Vân có thể quyết định được kết quả của chuyện này.
Gương mặt của Tần Thải Vân bị mọi người nhìn chằm chằm lúc đỏ lúc trắng, cô ta hận, không chỉ hận vì Lưu Hòa Xương hủy hôn còn hận cha của mình làm xấu danh tiếng của bản thân trước mặt nhiều người như thế, chuyện này có đứng ra nói rõ với mọi người thì dù thật hay giả, cả đời này cô ta cũng không còn trong sạch nữa.
Tần Thải Vân cắn răng, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Lưu Hòa Xương: "Đồng chí Lưu, lúc trước anh bảo em ở lại nhà anh qua đêm vì anh đã hứa sẽ cưới em nên em mới ở lại, nhưng bây giờ anh thấy em đang gặp chuyện khó khăn lại hủy hôn, có phải anh muốn ép em đến đường chết không?"
Nói dứt lời, Tần Thải Vân nhào vào lòng Chu Hồng Hà khóc lớn.
Khóc thật.
Cô ta khóc vì Lưu Hòa Xương không có trách nhiệm của một người đàn ông, còn khóc do cha vì cái lợi trước mắt mà không quan tâm đến sự sống chết của con gái, càng khóc thương cho da đầu mình bị ngỗng mổ bị thương không biết có thể nuôi tóc dài được nữa không.
Cô ta không muốn thành đứa hói đầu!
Tiếng khóc hu hu hu quanh quẩn trong căn phòng, chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa nhìn mẹ con Chu Hồng Hà khốn khổ với vẻ mặt hết sức khó coi.
Tuy Tần Thải Vân không trả lời câu hỏi có ngủ hay chưa, nhưng giữ một cô gái chưa lấy chồng ở lại nhà ngủ qua đêm, chuyện Lưu Hòa Xương muốn hủy hôn không thể nào dễ dàng được, nếu không thì đồn Kháo Sơn sau này còn làm sao làm người được.
Tuy Trịnh Quế Hoa ghét Tần Thải Vân không có liêm sỉ, nhưng không thể không giúp cô ta dọn dẹp tàn cuộc rối như tơ vò thế này.
Bà ta suy nghĩ một lúc, nói: "Chuyện này không còn là việc nhà của Tần Lỗi nữa, nó đã trở thành chuyện nghiêm trọng của toàn bộ đồn Kháo Sơn chúng ta rồi, các người đã không giải quyết được, tôi càng không, tuy hiện tại bí thư đội trưởng không có ở đây, nhưng chủ nhiệm trị an vẫn còn ở đây. Tần Kiến Minh, cậu đi mời chủ nhiệm trị an đến đứng ra làm cho ra lẽ chuyện này đi."
Đừng thấy Lưu Hòa Xương là chủ tịch công hội nông trường, nhưng đồn Kháo Sơn bọn họ cũng không phải người ăn chay.
Tần Kiến Minh cũng khá lanh lợi, nghe Trịnh Quế Hoa sai bảo, lập tức chạy khỏi cửa sân.
Anh ta vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị đám thôn dân tụ tập hóng chuyện xung quanh giữ lại, mỗi người mồm năm miệng mười tò mò hỏi: "Tần Kiến Minh, chuyện thế nào rồi, anh rể của cậu ngủ với chị cậu rồi mà không cưới sao?"
"Kiến Minh, chị cậu ngủ với người ta thật hay giả đấy?"
"Không phải tên anh rể của cậu đứng núi này trông núi nọ, muốn kết hôn với con bé xinh đẹp nhất nhà lão Tần các cậu đấy chứ?
"Tôi thấy lão đó nằm mơ rồi, ngủ với người ta rồi còn dám không cưới, đánh gãy chân gã đi."
"Đúng, nên đánh gãy chân đi nếu không sẽ có một số người nghĩ người đồn Kháo Sơn chúng ta dễ bắt nạt, còn dám làm bẩn sự trong sạch của con gái nhà lành thôn chúng ta."
"Không thể để cho gã đàn ông già đó được lợi như vậy được."
"Đúng vậy, không để gã được lợi!"
Tuy hiện tại, những người dân còn ở lại trong đồn chỉ là những người đi lại khó khăn hay do tuổi tác đã cao nên không lên núi được, nhưng rất nhiều người trong số họ bởi vì chuyện Tần Thải Vân bị hủy hôn, liên tưởng đến con gái nhà mình thì bọn họ không bỏ qua được cho kẻ ức hϊếp con gái, không chịu trách nhiệm như Lưu Hòa Xương.
Mọi người bàn tán xong đã mang cả bụng tức.
"Chủ nhiệm bảo tôi đi mời chủ nhiệm trị an đến, mọi người nhường đường đi." Tần Kiến Minh cúi thấp đầu gằn giọng, anh ta không dám nhìn vào mắt của mọi người, con trai mười sáu tuổi cảm thấy ngại, chuyện chị cậu ta chưa gả đã ngủ với người ta khiến cậu ta không ngóc đầu dậy nổi.
"Nhường đường ra, để cho thằng bé Kiến Minh mời chủ nhiệm trị an đến, chuyện này không thể cho qua như vậy được, bảo chủ nhiệm trị an đứng ra xử lý giúp nhà lão Tần, đồn Kháo Sơn chúng ta cũng không thể để cho người ta bắt nạt."