Đồ lót lạnh lẽo làm cho Tần Thanh Man tạm thời buông tha truy cứu sự quái dị của Vệ Lăng, cô đóng cửa lại kiểm tra trong phòng một lần, thấy chòi coi như là an toàn thì nhanh chóng cởϊ qυầи áo, cởi đồ lót ướt đẫm mồ hôi ra đặt lên củi hong khô.
Ở nơi không có gì này cô cũng không quan tâm đến sự chú ý của người khác, khoác áo vào, cô không chỉ hong khô đồ lót, cũng hong khô luôn mồ hôi trên người.
Nửa giờ sau, đồ lót hơi ướt mồ hôi cũng đã được hong khô, Tần Thanh Man nhanh chóng mặc vào.
Mặc vào quần áo khô ráo ấm áp, Tần Thanh Man mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Vệ Lăng là quân nhân, nhưng cô nam quả nữ ở bên trong núi sâu, trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Sửa sang lại quần áo trên người, thấy không có gì không ổn, Tần Thanh Man mới mở cửa chòi.
Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang đứng cách đó không xa đưa lưng về phía mình.
Dáng người cao ráo kia so với cây bạch dương còn thẳng tắp hơn, càng khiến người khác chú ý.
“Đồng… đồng chí, anh… anh có muốn vào sưởi ấm không?” Tần Thanh Man đang nói chuyện bỗng nhìn thấy con lợn rừng cách Vệ Lăng không xa.
Một con lợn rừng không kém hơn ba trăm cân mà người đàn ông này lại có thể dễ dàng khiêng đi, Tần Thanh Man lại có thêm nhận thức mới đối với sức lực của Vệ Lăng, nhớ lại cảnh con lợn rừng chết, cô cũng có suy đoán nhất định với giá trị vũ lực của Vệ Lăng.
Vệ Lăng không xoay người trước câu hỏi của Tần Thanh Man, mà nhìn thoáng qua sắc trời nói: “Đồng chí, sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống núi trước.”
“Đồng chí, hay anh vào đốt củi trước đi, chúng ta ăn chút gì rồi xuống núi, cũng không vội.” Vệ Lăng có thể đứng trong tuyết nửa giờ, Tần Thanh Man cũng có thể kiên trì thời gian dài không ăn cái gì.
Nhưng cô đói bụng, trước đó chạy với cường độ cao làm cho cô hao hết tất cả thể lực, nếu không bổ sung thức ăn, cô có thể ngất xỉu.
Vì không muốn gây thêm phiền toái cho Vệ Lăng, bổ sung thức ăn là cần thiết.
Vệ Lăng từ trong lời nói của Tần Thanh Man cảm nhận được nguyên nhân, tính toán thời gian xuống núi, đồng ý nói: “Được.”
Thấy Vệ Lăng đồng ý, Tần Thanh Man mới xoay người trở về chòi.
Lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn, một đường chạy trốn, túi xách trên người không mất, hai cái bánh bao lớn mang từ nhà đến vẫn còn.
Nhưng có thêm một Vệ Lăng, Tần Thanh Man không thể chỉ lo cho bản thân mình, nhanh chóng nhấc nắp vại đất bên cạnh đống củi lên, bên trong không chỉ có một cái nồi nhỏ, còn có một cái túi vải chứa hạt ngô, bắp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm một bữa cơm.
Cầm nồi, Tần Thanh Man ra ngoài lấy tuyết.
Ở trong núi lớn nước có thể dùng được chính là tuyết đọng, nhặt sạch sẽ dùng nồi đựng về là được.
“Để tôi.” Vệ Lăng nhận ra Tần Thanh Man muốn làm gì, chủ động tiến lên hỗ trợ.
“Cám ơn.” Tần Thanh Man cũng không khách khí, buông tay đưa nồi cho Vệ Lăng.
Vệ Lăng đã quen độc lập, có thể chăm sóc tốt chính mình, trước tiên hắn dùng tuyết đọng lau nồi vài lần, cho đến khi nồi sạch sẽ mới thu tuyết đọng trên tán cây.
Một phút sau hắn ôm một nồi tuyết nhanh chóng tiến vào chòi.
Đem nồi giao cho Tần Thanh Man, Vệ Lăng nghĩ nghĩ xoay người ra khỏi chòi.
Tần Thanh Man cũng không quản Vệ Lăng đi ra ngoài làm gì, vội vàng dùng tuyết khô chà ngô, sau đó đặt ở trên đống củi nấu, theo hơi nước trong nồi bay ra, mùi thơm của ngô cũng tràn ngập khắp chòi, cuối cùng hai cái bánh bao lớn dầu mỡ trở thành tác phẩm đẹp mắt nhất của nồi cơm này.
Ngay khi mùi ngô càng ngày càng nồng đậm, Vệ Lăng đã trở lại.
Khi trở về hắn ôm một đống cành khô, hắn đi bổ sung thêm củi trong chòi.
“Đồng chí, cơm chín rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Tần Thanh Man đem đũa gỗ vừa gọt xong đưa cho Vệ Lăng, đối mặt với khí thế hung dữ của Vệ Lăng, cô hơi có chút khẩn trương.
Cho dù là ai đối mặt với đàn ông giá trị vũ lực tiêu chuẩn cũng sẽ không thoải mái như ngoài mặt.
Nhìn chiếc đũa đưa về phía mình, Vệ Lăng chỉ trầm mặc một giây liền nhận lấy, nói thật, hắn cũng đói bụng, hơn nữa Tần Thanh Man làm cơm ngô quả thật rất thơm, mùi thơm thấm vào ruột gan hấp dẫn vị giác của hắn.
“Đồng chí, tôi tên là Tần Thanh Man, là thôn dân dưới chân núi.” Tần Thanh Man chủ động tự giới thiệu với ân nhân cứu mạng.
“Tôi tên Vệ Lăng, quân nhân.” Vệ Lăng lời ít ý nhiều tự giới thiệu mình.
Lời này nói xong, trong chòi lại yên tĩnh.
Tần Thanh Man bởi vì đối mặt với Vệ Lăng có chút khẩn trương, Vệ Lăng lại không biết phải đối mặt như thế nào với con gái, trước khi xuyên qua hắn là thế tử của phủ Quốc Công, ở thời kỳ lễ pháp nghiêm ngặt chưa từng ở chung một mình với cô gái nào.
Sau khi xuyên qua, toàn bộ thời gian hắn đều ở trong quân doanh, cũng không có cơ hội ở chung một mình với con gái, lễ giáo khắc sâu trong xương khiến cho hắn trong một thời gian ngắn không tìm được đề tài để nói.