Hai anh em Tần Kiến Minh theo lời Tần Thải Vân chuẩn bị đi lấy gậy đến, ngay lập tức bị làn mưa tuyết xinh đẹp làm mờ mắt, tầm nhìn bị ngăn trở, tốc độ chạy cũng chậm lại, liền bị hai con ngỗng sít sao đuổi theo mổ đến quỷ khóc sói gào, chỉ hận cha mẹ tại sao không sinh cho mình thêm hai cái chân nữa.
“Tần Vân Sở.”
Thấy bọn ngỗng chiếm được ưu thế, Tần Thải Vân tức giận quát Sở Sở một tiếng.
Sở Sở bị dọa đến co rúm người lại, nhưng cũng không lùi lại mà lớn tiếng nói: “Mấy người dám đến nhà em cướp đồ, chị em mà về sẽ không tha cho cho mấy người đâu.”
“Ai đến cướp đồ nhà mày, đừng có mà nói linh tinh.”
Tần Thải Vân không thể thừa nhận bọn họ đang làm chuyện xấu được, xoay người chạy về nhà mình cầm lên hai cây gậy gỗ đưa cho hai em trai đang đứng trong sân nhà bên cạnh: “Thằng hai thằng ba, lấy gậy gỗ đánh ngỗng.”
Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân đang chạy trối chết nào dám dừng lại để nhặt gậy, không muốn bị ngỗng mổ bọn họ phải dành từng giây từng phút mà trốn chạy.
Sân nhà họ Tần vô cùng náo nhiệt, dẫn đến sự chú ý của mấy nhà xung quanh.
Tần Đức Phúc, Tần Trân Châu nhà chú ba, Tần An Bình, Tần Tuệ Tuệ nhà chú tư, cùng với Khương Đông Mai nhà cô út cũng đều ra sân nhà mình nhìn xem.
Trông thấy hai anh em nhà Tần Kiến Minh bị ngỗng đuổi theo mổ đến chật vật thê thảm, không chỉ không đồng tình mà còn vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa cười đùa.
“Chị, chị, mở cửa ra, mở cửa ra, để bọn em ra ngoài.”
Đằng sau là hai con ngỗng hung dữ đuổi theo mổ, bên tai là tiếng cười chế giễu của người thân, hai anh em Tần Kiến Minh mặt đỏ đến mang tai, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vừa chạy đến tè cả ra quần vừa hướng về Tần Thải Vân hét to.
Nếu không phải Tần Thải Vân đóng cổng lại thì bọn học cũng đã sớm chạy ra khỏi sân rồi, cũng sẽ không trở thành trò cười như bây giờ.
Tần Thải Vân thấy hai em trai muốn rút lui, nhưng chưa khiến Tần Thanh Man tổn thất cái gì, cô ta không can tâm, con ngươi đảo một vòng, hướng về phía mấy người anh em họ, kêu lên: “Anh Đức Phúc, mẹ em nói rồi, bắt ngỗng để làm thịt, ai giúp đỡ đều có phần.”
Nghe thấy có thịt ngỗng để ăn, bọn Tần Đức Phúc mang theo ánh mắt lấp lóe nhìn về phía hai con ngỗng.
Hai con ngỗng được thím A Vân nuôi đến không tồi, sau khi đến nhà họ Tần, Tần Thanh Man cũng không bạc đãi, mới có nửa tháng đã tăng thêm hơn cân thịt, một con thôi cũng đã đủ cho bảy tám người ăn no nê một bữa.
Mang theo ánh mắt tham lam, cuối cùng Tần Đức Phúc cùng Tần An Bình liền cầm theo gậy gỗ xông vào nhà Tần Thanh Man.
Đến ba đứa con gái như Tần Trân Châu, Tần Tuệ Tuệ và Khương Đông Mai cũng chạy theo đến bên người Tần Thải Vân để cổ vũ cho đám anh em trai mấy người.
Có thêm Tần Đức Phúc và Tần An Bình cầm gậy gia nhập, Sở Sở lo lắng ngỗng nhà mình sẽ chịu thiệt, liền cầm theo cái kẹp gắp than chạy ra khỏi phòng.
Nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ, không chỉ không thể giúp đỡ được đám ngỗng mà còn bị Tần Thải Vân nhân cơ hội tóm chặt lại.
Sở Sở dinh dưỡng không đủ, lại thêm lo lắng cho đám ngỗng, không kịp mặc áo bông đã xông ra ngoài rồi, thân thể mỏng manh liền bị người làm nông thường xuyên như Tần Thải Vân dễ dàng xách lên lơ lửng.
Trên không tới, dưới không chạm, cảm giác khó chịu vô cùng.
“Thả em ra, thả em ra!” Sở Sở tức giận đến mặt càng đỏ hơn.
Trước đó hai con ngỗng mặc dù đuổi hai anh em Tần Kiến Minh, Tần Kiến Quân đến đến kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn còn thừa sức, cứ coi như có thêm Tần Đức Phúc cùng Tần Anh Bình gia nhập, chúng nó cũng thoải mái đối phó, thế nhưng kết quả lại nhìn thấy Sở Sở đang bị Tần Thải Vân xách lên lơ lửng.
Hai con ngỗng phẫn nộ cực kì.
Hai cánh mở rộng dùng sức quơ qua, sức lực mạnh mẽ trực tiếp quật Tần Đức Phúc với Tần An Bình đến mức gậy trong tay cũng không giữ được, hạ miệng cũng không còn lưu tình nữa, mổ bọn Tần Đức Phúc đến bông trong áo cũng tung hết ra.
Giữa đám bông bay lả tả trên không trung, một con ngỗng vừa đập cánh vừa hướng về phía Tần Thải Vân lao tới.