Đứa nhỏ không chớp mắt lấy một cái nhìn về phía cửa nhà.
Cửa sổ trong sảnh không dùng mành cỏ che chắn, vì thế tia sáng đã sớm xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong sảnh, rất sáng sủa, cũng sáng đến phát lạnh.
Ngay khi Sở Sở ngồi chồm hổm đến chân tê cóng thì cậu bé nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
"Chị." Mang theo hi vọng cấp thiết, Sở Sở đặt chăn xuống, lập tức xông tới mở cửa nhà ra, ngoài cửa chính là Tần Thanh Man đang ôm củi gỗ.
Tần Thanh Man không nghĩ tới Sở Sở sẽ rời giường.
Nhưng nhớ lại nhiệt độ trên giường, trong nháy mắt cô hiểu quyết định của đứa nhỏ.
Vòng qua đứa nhỏ nhỏ gầy không có sức lực gì, Tần Thanh Man đặt củi qua một bên bếp lò, suy nghĩ một lúc, mới phân phó nói: "Sở Sở, em đốt lửa đi, chị lại đi ôm chút củi gỗ về." Năm, sáu khúc gỗ căn bản không đốt được bao lâu, cô không có ý định lấy ít như thế.
"Được."
Khuôn mặt Sở Sở bởi vì Tần Thanh Man mang củi gỗ về mà kích động đến đỏ chót, điều này làm cho cậu bé trông cực kỳ tươi tắn.
Bên ngoài mặt trời khá đẹp, thêm vào không gió, Tần Thanh Man ôm củi gỗ đi trái lại không lạnh lắm, xoay người tới nhà chú hai.
Cứ như vậy, cô vận chuyển củi gỗ một chuyến lại một chuyến.
Lúc lần thứ ba ôm củi gỗ về, Sở Sở đã đốt lửa lên, lò lửa bởi vì có củi gỗ thiêu đốt mà nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt ấm lên, một chén nước bốc hơi nóng được Sở Sở bưng đến trước mặt Tần Thanh Man.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Chị, uống nước đi." Ánh mắt sùng bái của đứa nhỏ sáng lấp lánh nhìn Tần Thanh Man.
"Được." Tay Tần Thanh Man đã đông cứng đến tê dại, cẩn thận nhận nước nóng uống một hớp, cáo ấm áp từ khoang miệng lướt qua yết hầu, tiến vào dạ dày đã sớm chỉ còn dịch dạ dày, toàn bộ cơ thể của Tần Thanh Man bởi vì ngụm nước nóng này dần ấm lên.
"Em chờ chị ôm chút củi gỗ về nữa rồi chúng ta nấu đồ ăn."
Tần Thanh Man nhìn ánh mắt đứa nhỏ ngoan ngoãn lóe lên một vệt cười.
Mất bên đông, được bên tây, có lẽ đứa trẻ này chính là thu hoạch lớn nhất khi cô xuyên sách.
"Dạ."
Sở Sở quay lại gật đầu nghiêm túc với Tần Thanh Man, cậu bé cũng sẽ không bao giờ nói câu như trong nhà không có đồ ăn, từ khi Tần Thanh Man có thể ôm củi về từ nhà chú hai cậu bé đã tin tưởng hôm nay bọn họ nhất định có thể ăn thức ăn nóng hổi.
Tần Thanh Man lại chạy đến nhà chú hai mấy chuyến, ôm hết củi có thể đốt một tuần sau đó mới phủi vụn gỗ dính vào trên người, từ trong lu gạo rỗng tuếch móc ra một cáo túi vải đi tới nhà chú hai lần nữa.
Còn chưa vào cửa, một giọng nói kinh thiên động địa vang lên ở trong sân nhà Tần Lỗi.
"Thằng chó trời đánh nào dám trộm củi của bà, lăn ra đây, bà chém chết mày."
Giọng nói của Chu Hồng Hà thật sự là vừa bén nhọn vừa mãnh liệt, không chỉ phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Kháo Sơn, cũng gợi lên lòng hóng hớt của thôn dân, những người ở gần đó ngay lập tức giấu hai tay ở trong ống tay áo rụt vai hứng thú bừng bừng ra khỏi nhà.
Nhìn thấy Tần Thanh Man đứng trước cửa sân nhà Tần Lỗi, rất nhiều người mới kinh ngạc phát hiện cô gái nhỏ đã lâu không gặp này.
Một thời gian không gặp, sắc mặt Tần Thanh Man dường như trắng hơn một chút.
Thân thể cũng gầy gò càng yếu ớt.
"Là cháu trộm củi nhà thím?" Chu Hồng Hà cũng nhìn thấy Tần Thanh Man ngoài cửa sân, liên tưởng đến chuyện trước đó nhà bị gõ cửa, sắc mặt của bà ta lập tức khó coi cực kỳ, trong miệng cũng càng thêm không êm tai, "Nhóc con, màu học cái gì không học, tại sao học trộm cắp hả?"
Ánh mắt Tần Thanh Man lóe lên ý lạnh, thân thể đứng nghiêm, "Thím hai, cháu từng gõ cửa nhà thím rồi, chỉ là không ai để ý đến cháu."
"Không ai để ý là có thể trộm hả?" Chu Hồng Hà quyết không buông tha, ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man giống như đang bốc lửa.
"Thím hai, lúc trước nhà thím không phải đã mượn củi nhà cháu như thế sao? Cháu nhớ chờ cháu về nhà, nửa đống củi của nhà cháu đã sớm tiến vào nhà thím, lúc trước các thím có thể không nói gì mà mượn, hôm nay tại sao cháu không thể không nói gì mà lấy, nhà thím vốn thiếu nhà cháu rất nhiều củi."
Tần Thanh Man có lý có chứng phản bác lại.
Nghe thấy Tần Thanh Man nói, không chỉ có Chu Hồng Hà bị nghẹn họng, đến ngay cả quần chúng vây xem cũng kinh ngạc cực kỳ.
Đây là Tần Thanh Man mà bọn họ biết sao?
Tần Thanh Man trong ký ức có da mặt vô cùng mỏng, vừa gặp người mặt đã đỏ bừng, đến ngay cả nói chuyện cũng cúi thấp đầu không dám nhìn người, nhưng hôm nay Tần Thanh Man cũng không như thế.
Đối phương không chỉ ngẩng đầu lên, một gương mặt xinh đẹp cũng đập vào mi mắt tất cả mọi người.
Nhìn khuôn mặt này, tất cả mọi người mới kinh ngạc phát hiện Tần Thanh Man thật đẹp.